- Bé con, em chắc chứ? – Anh nuốt khan một cái, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
- Anh không tin? – Cô nhướn mày.
- Không phải. Anh tin em, nhưng mà chuyện này... chuyện này... - Anh nắm chặt hai tay cô, không biết nên phản ứng ra sao. Điều này anh chưa từng nghĩ tới, không, phải là không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù anh không hề coi Tô Thanh Thanh là em gái, nhưng... chuyện này đã vượt quá giới hạn thừa nhận của anh rồi.
- Em cũng rất sốc. – Cô hít sâu một hơi. – Nhưng em tin vào đôi mắt của mình.
- Anh cũng từng hoài nghi, nhưng không thể ngờ được nguyên nhân thật sự là là như vậy. – Anh lắc đầu thở dài một hơi.
- Anh định làm gì? – Cô ngẩng đầu đối diện với vẻ mặt bối rối của anh. – Nếu thái độ của anh cứ như vậy, em sợ cô ta sẽ gây bất lợi cho anh.
- Anh không thể chấp nhận bất kì một người con gái nào khác, đặc biệt cô ta lại có quan hệ huyết thống với anh. – Anh cau mày. Nếu như những lời cô nói đều là sự thật thì Tô Thanh Thanh đúng là một người điên! Mà đối với kẻ điên có ý đồ xấu với bé con, làm sao anh có thể nhượng bộ được?
- Vậy... - Cô suy nghĩ một lát mới cẩn thận lên tiếng. – Chúng ta bắt tay hợp tác với Tô Tử Nhiên được không?
Nghe cô nhắc đến cái tên này, anh thoáng khựng lại, đôi mắt xanh thẳm nhìn cô chăm chú đến mức một cái chớp mắt thoáng chốc cũng không có, dường như đang suy nghĩ điều gì sâu xa lắm, lại giống như đang cố gắng nghiên cứu thái độ của cô gái trước mặt.
- Anh làm sao vậy? – Cô bị anh nhìn đến lông tơ dựng đứng, khẽ đẩy đẩy vai anh hỏi.
- Anh không muốn. – Anh kiên quyết lắc đầu.
Nếu như cảm xúc của anh với Tô Diễm là nồng đậm chán ghét, với Tô Thanh Thanh là không thèm quan tâm thì với Tô Tử Nhiên lại có chút gì đó không thể nói rõ được. Có lẽ chính anh ta cũng không biết, anh đã từng thật lòng muốn coi anh ta là anh trai, vào 10 năm trước, khi anh ta mới được đưa đến nhà họ Tô, khi anh ta luôn dùng nụ cười bao dung ấy nhìn anh. Nhưng tất cả đã thay đổi khi anh ta quyết định hợp tác với Tô Diễm đẩy anh vào chỗ chết. Lần đó sau khi trở về, anh đã thề sẽ không bao giờ tin vào thứ tình thân dối trá kia nữa, không bao giờ để những người nhà họ Tô đáng ghê tởm kia ảnh hưởng tới mình nữa.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Tô Tử Nhiên và bé con lại không hề đơn giản. Anh thực sự không muốn cho anh ta bất kì cơ hội nào tiếp cận cô nữa. Cô là của anh! Là của anh!
- Thực ra em quen Tô Tử Nhiên trước cả khi anh ta đến nhà họ Tô. – Cô nắm chặt bàn tay to lớn lạnh buốt của anh, lần đầu tiên kể về quá khứ của mình. – Em thừa nhận thời gian qua anh ta đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh biết không, có một điều em vẫn luôn tin tưởng, cũng là lý do trước đây em giúp anh ta làm nhiều việc như vậy, đó là tấm lòng. Tuy rằng nó đã bị vấy bẩn, bị hành hạ, bị chèn ép, nhưng tuyệt đối không mất đi. Có lẽ chính anh ta cũng không nhận ra, anh ta đã bao dung em đến mức nào, nếu không e là cho dù em có mười cái mạng cũng không đủ dùng. Cho nên, nếu phải chọn lựa giữa Tô Thanh Thanh và Tô Tử Nhiên, em muốn anh hợp tác với Tô Tử Nhiên. – Cô mím môi, nghiêm túc nhìn anh. – Diệp Hàm, tin em được không?
- Tại sao nhất định phải hợp tác? – Anh buồn bực gục đầu lên vai cô. Anh mới không tin Tô Tử Nhiên có cái tấm lòng như cô nói. Nếu như anh ta còn một chút lương tâm thì đã không tự tay an bài cái chết cho em trai của mình, mặc dù bọn họ không có chút thân thuộc nào, nhưng anh cũng chưa từng làm gì có lỗi với anh ta không phải sao? Nhưng anh lại không dám phản bác lại cô, cũng không muốn nói ra sự việc khiến anh suy sụp năm ấy. Anh không muốn cô đau lòng vì anh, không muốn cô thất vọng vì nơi anh đã sinh ra và lớn lên thêm nữa.
- Bởi vì một mình anh không đấu lại được với Tô Diễm. – Cô thẳng thắn nói lên sự thật, không chần chừ cũng không né tránh. Cô biết anh cũng hiểu được, chỉ là vẫn luôn né tránh mà thôi. Mặc dù cô không sợ Tô Diễm, nhưng lại không hoàn toàn nắm chắc. Một khi đã như vậy không bằng tìm người hợp tác. Tô Diễm là đối thủ đáng gờm không phải chỉ với motọ mình Tô Diệp Hàm. Cô tin chắc rằng Tô Tử Nhiên sẽ rất sẵn lòng thực hiện loại giao dịch đôi bên cùng có lợi này.
Anh mím môi không nói, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, bày ra một bộ dáng không chút tình nguyện khiến cô rất là bất đắc dĩ. Người này lại bắt đầu làm nũng! Aizzz... có đôi khi cô không xác định được mình là bạn gái hay mẹ của anh nữa.
- Diệp Hàm! – Cô đẩy đẩy đầu anh, hơi cao giọng gọi một tiếng.
- Anh biết rồi, đều nghe theo em. – Anh phụng phịu cọ cọ gò má cô như một đứa nhỏ. – Anh nghe lời như vậy chẳng lẽ không thể ôm em một chút sao?
- Được được được, anh làm cái gì cũng được. – Cô trợn trắng mắt. Anh có thể có ý thức về sự chênh lệch tuổi tác giữa bọn họ một chút có được không?
Anh len lén liếc cô một cái, thấy cô bày ra một bộ dáng người lớn không chấp nhặt với trẻ con thì âm thầm buồn cười. Anh chính là thích làm nũng với cô đấy thì sao, nếu không như vậy làm cô làm sao có thể để yên cho anh gần gũi chứ. Nhưng mà cũng chỉ có thể để trong lòng thôi, tuyệt đối không được để cho cô biết mục đích này, nếu không cái tai của anh sẽ gặp hạn mất. Nghĩ nghĩ một hồi, trong đầu anh liền đầy ắp hình ảnh của bé con đáng yêu, hoàn toàn đem những chuyện không vui cùng những kẻ không liên quan vứt ra sau đầu.
Cảm giác được tâm trạng của người bên cạnh đã tốt hơn cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng cô không biết giữa anh và Tô Tử Nhiên đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể chắc chắn rằng đó không phải chuyện gì tốt. Mà nếu đã không phải ký ức đẹp thì tốt nhất là khóa chặt nó tận sâu dưới đáy lòng, như vậy mới có thể tiếp tục sống với tinh thần lạc quan tích cực.
...
Cô nghi hoặc nhìn người đối diện một cái, lại len lén quan sát sắc mặt của người ngồi bên cạnh, hai hàng lông mày hơi hơi nhướn cao.
Từ lúc ngồi xuống đến giờ Tô Tử Nhiên và Tô Diệp Hàm đều không lên tiếng, ánh mắt cũng chỉ chăm chú quan sát tách trà trước mặt, dường như nó là một kiệt tác nghệ thuật xuất sắc lắm vậy.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được bọn họ đây là bị làm sao. Đồng loạt im lặng là có ý gì? Chẳng lẽ đang âm thầm gây áp lực cho đối phương? Không giống a, cô căn bản là không hề cảm thấy nhiệt độ không khí có gì thay đổi. Không lẽ là muốn so tài kiên nhẫn? Làm ơn, bọn họ thực sự thừa thời gian? Nếu không tại sao lại ngồi ở đây chơi trò nhàm chán này?
- Tô Tử Nhiên, chắc hẳn anh đã đoán được mục đích chúng tôi đến đây hôm nay? – Rốt cuộc cô cũng chịu hết nổi, mở miệng phá vỡ không khí tĩnh lặng bế tắc này.
- Đã biết. – Tô Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng lướt qua người em trai của mình, giọng nói trầm thấp mang theo chút suy tư. – Có điều tôi vẫn không rõ, cô rốt cuộc là đứng về phía ai?
Nghe thấy vậy, Tô Diệp Hàm vốn đang mắt điếc tai ngơ cũng phải nhíu mày, bàn tay đặt trên cổ tay cô hơi siết chặt.
- Hai người các anh bây giờ không phải cùng một phe sao? – Cô nhìn thẳng vào mắt Tô Tử Nhiên bày ra vẻ mặt vô tội, bàn tay lại âm thầm lật một cái nắm lấy bàn tay to lớn của ai kia.
Tô Diệp Hàm càng nhíu mày chặt hơn, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần, hiển nhiên là vô cùng không hài lòng với câu trả lời này của cô, nhưng lòng bàn tay mịn màng kia lại khiến anh không sao phát giận với cô được. Hừ, bé con quả nhiên biết cách kiềm chế anh mà, tức chết anh!!
Tô Tử Nhiên chỉ cười không nói, khẽ cụp mắt tiếp tục tỉ mỉ ngắm tách trà của mình. Ngay đến chính anh cũng không biết tại sao mình lại phải trốn tránh như vậy. Không dưới một lần anh đã tự nhắc nhở bản thân, Tô Diệp Hàm cũng giống như Tô Diễm, đều là đối thủ của anh, đối thủ một mất một còn. Nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt anh lại không thể xuống tay được, chỉ đơn giản bởi vì cậu ta là người duy nhất trong nhà họ Tô không dùng ánh mắt khinh thường và căm ghét nhìn anh, là người duy nhất không dùng hai từ 'tạp chủng' để nói về anh, người duy nhất mang đến cho anh cảm giác ấm áp, mặc dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ để một con người trường kì sống trong bóng đêm lạnh lẽo nhớ mãi không quên.
Đã 10 năm rồi nhưng anh vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, khi lần đầu tiên anh được đưa đến nhà họ Tô, ánh mắt cậu ta nhìn anh không hề che giấu sự chán ghét, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một loại khát vọng tình thân. Có lẽ cậu ta cũng không nhận ra đâu, nhưng anh lại thấy tất cả, cũng ghi tạc tất cả vào trong lòng. Mặc dù cậu ta luôn luôn không cho anh sắc mặt tốt, nhưng cậu ta lại là người duy nhất lên tiếng mỗi khi anh đặt câu hỏi, là người duy nhất chỉ đường lúc anh đi lạc, cũng là người duy nhất đưa cho anh một người vệ sĩ tùy thân, mặc dù sau đó...
Tô Tử Nhiên siết chặt tách trà trong tay, hít sâu một hơi bình ổn lại nội tâm đang dậy sóng, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thường nhất có thể.
- Tại sao lại là tôi? Chẳng lẽ hai người không sợ tôi lật lọng? Hoặc là đằng sau việc này còn có âm mưu gì khác?
Rầm...
Cô còn chưa kịp mở miệng thì Tô Diệp Hàm đột nhiên dằn mạnh tách trà xuống bàn, đôi con ngươi xanh thẳm đầy giận dữ và kích động nhìn thẳng vào Tô Tử Nhiên ở đối diện.
- Anh đừng nghĩ ai cũng ghê tởm như anh! – Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang len lén kéo vạt áo mình, trầm giọng nói. – Những gì cần nói Tĩnh Nhã cũng đã nói rồi, có đồng ý hay không thì nói một tiếng, lằng nhằng như vậy làm gì?
- ... - Tô Tử Nhiên chậm rãi đứng lên, cười nói. – Hợp tác vui vẻ, em trai!
------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...