Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì cơn bão khói đêm qua đã biến mất, bầu trời lại trở về vẻ trong xanh vốn có. Cô lười biếng nằm trên giường một lúc coi như tự thưởng cho sự vất vả của não bộ mấy ngày qua, mãi đến khi bụng réo ầm ĩ mới cười khúc khích đi vào phòng tắm.
- Bé...
Cạch...
Vừa mới mở miệng cánh cửa đã tự động mở ra khiến anh hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, vươn tay kéo cô ôm vào trong lòng, nghênh ngang bước đi, còn không quên khua môi múa mép liên tục nhằm dời đi sự chú ý của người nào đó.
- Bé con, sáng nay anh nấu canh bí đao em thích đó, lát em uống thêm một bát có được không? Còn nữa, đêm hôm qua anh ngủ không ngon, em xem, mắt đều thâm quầng lại rồi. Hôm nay em để cho anh vào phòng có được không? Anh thật sự sẽ ngoan ngoãn ngủ dưới đất mà, tuyệt đối sẽ không làm ầm ĩ phá giấc ngủ của em...
Cô nghiêng đầu nhìn anh, hàng lông mày xinh đẹp hơi nhướn lên. Tên ngốc này gần đây có vẻ to gan quá nhỉ? Bốp một cái gạt phăng cánh tay như vòi bạch tuộc trên người, cô ngẩng cao sải bước về phía trước. Lại Tĩnh Nhã cô dễ dàng bị đánh lạc hướng vậy sao? Hừ, cũng không nhìn xem nghề nghiệp của cô là gì. Trước giờ chỉ có cô đi lừa kẻ khác, lấy đâu ra chiều ngược lại?
Anh bĩu môi xoa xoa mu bàn tay đỏ ửng, tủi thân mà không dám lên tiếng, chỉ có thể lẽo đẽo bám theo phía sau. Bé con thật là hung dữ~ Anh chỉ muốn gần gũi một chút cũng không được sao? Xa cách cả đêm, cô ngay cả một cái ôm cũng không nguyện ý cho anh? Thật nhẫn tâm mà. Không được, anh tức giận! Anh phải để cho cô biết Tô Diệp hàm cũng biết nổi giận!!
Gật đầu cái rụp, sắc mặt anh từ từ trầm xuống, khôi phục bộ dạng vốn có, mặt mày lạnh te, khí tức cứng rắn đè ép đến cực điểm. Có điều, dường như nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô gái vô tâm nào đó. Cô ngồi trên ghế thoải mái ăn cơm, không chút để tâm đến ánh mắt ai oán không ngừng phóng tới. Mãi cho đến khi ăn no mới phát hiện người đối diện không hề động đũa.
Anh trừng mắt nhìn cô, sắc mặt u ám, nhưng trong lòng lại bị bộ dáng thỏa mãn ăn uống của cô làm cho mềm nhũn. Cô đang ăn cơm anh nấu! Khóe môi chậm rãi cong lên, nhưng vừa thấy ánh mắt cô rốt cuộc bắn về phía mình liền sa sầm mặt mày, khí lạnh lan tỏa tứ phía, chỉ thiếu điều dán lên mặt mình hai chữ 'tức giận' mà thôi.
Cô nhíu mày nhìn anh, buồn bực không hiểu người này bị làm sao. Mới nãy vẫn tốt mà?
Anh mím môi nhìn cô đầy bất mãn, trong lòng không ngừng gào thét: 'Anh tức giận! Anh đang tức giận! BÉ con ngốc, anh tức giận!' Thế nhưng anh lại bất lực phát hiện ánh mắt cô ngoại trừ nghi hoặc thi cũng chỉ có khó hiểu, một chút lĩnh ngộ cũng không có. Vì vậy, anh thở hắt ra một hơi, vùi đầu vào ăn cơm. Anh quyết định không bao giờ phát giận với cô nữa. Cô gái này quá ngốc, thực sự là ngốc chết đi được. Tất nhiên, những lời này anh cũng chỉ có thể trộm cảm thán ở trong lòng, nếu để cô biết được e là căn phòng kia sẽ trở thành giấc mộng xa vời cả đời khó chạm đến.
Cô chớp chớp mắt nhìn dáng vẻ kì quái của anh, sau đó rất chi là vô tâm quay đầu không thèm để ý nữa. Người này chính là khi không phát bệnh!
- Tên ngốc, chuyện hôm qua anh cứ để yên như vậy? – Cơm nước xong xuôi cô mới nhớ đến đám cháy kinh hoàng kia. Nói thật cô có chút nghĩ không thông. Theo lời Tô Diệp Hàm nói thì đây không phải lần đầu tiên Tô Thanh Thanh làm mấy chuyện điên cuồng. Nhưng mục đích lại chỉ để cảnh cáo? Cảnh cáo cái gì? Là muốn nhắc nhở anh không nên có thái độ bất hợp tác? Thế nhưng có vẻ như nó cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến anh cả. Nhìn đi, không chỉ không sợ mà tên này còn rất chi là hào hứng biến nó thành truyện cười dỗ cô vui vẻ. Bị người khác cảnh cáo thực sự vui đến thế à?
- Bé con, em không thấy buồn cười à?
- Anh nắm trong tay điểm yếu của cô ta? – Cô nhướn mày hoài nghi. Kỳ thực cô muốn hỏi là tình cảm anh em hai người tốt đến mức độ nào, nhưng nhớ lại những lời kia liền thôi. Nói tình nghĩa với tên này không bằng tin Tô Thanh Thanh bị điên rồi.
- Anh làm sao phải bới móc một người nhàm chán như vậy? – Anh nhíu mày ghét bỏ. Thời gian anh chăm sóc bé con còn không đủ đâu, Tô Thanh Thanh lại là cái gì mà đòi nhảy ra làm phiền?
- Vậy tại sao cô ta phải cảnh cáo anh hết lần này đến lần khác? Chẳng lẽ không sợ anh trả đũa? Hay cô ta tin chắc anh sẽ không làm gì mình nên mới to gan như vậy?
- Anh không biết. Bé con, đừng nghĩ nhiều, sẽ mệt mỏi. Anh bắt cô ta lại cho em tra hỏi có được không?
- Làm ơn, đây là chuyện của anh có được không? – Cô trợn mắt. Sao giống như cô mới là đương sự vậy?
- Anh mới không thèm để ý tới cô ta đâu. – Anh bĩu môi gục đầu lên vai cô. – Nhưng mà cô ta dám có ý xấu với e, cho nên anh sẽ không để yên nữa, em yên tâm.
- Trước đừng ép cô ta quá, tránh để Tô Diễm và Tô Tử Nhiên được lợi. Nếu được thì mượn tay hai người kia xử lí cô ta đi, nếu không giữ lại lợi dụng một hồi cũng tốt. – Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy biện pháp này đúng là tuyệt diệu. - Ừ, làm như vậy đi. Tiểu thư duy nhất của nhà họ Tô nghe thật là oai, nếu cứ như vậy mà rời bỏ cuộc chơi thì thật không thú vị rồi.
- Ừ, nghe lời bé con.
- Tốt, đến lúc đó không cho phép anh mềm lòng.
- Mềm lòng? Bé con, có lẽ em không biết anh vốn là người hay mềm lòng đến mức nào. – Anh cười ha ha ôm cô vào lòng, thừa dịp cô không để ý cúi đàu cọ cọ gò má mềm mại, vui vẻ đến quên trời đất. Bé con không có đẩy anh ra ha ha ha...
- Không phải nói hôm nay anh phải về nhà họ Tô gặp mấy lão già nhmà chán hay sao? Còn không đi đi? – Cô khinh bỉ liếc anh một cái, nhắc nhở.
- Anh đi một lát sẽ về ngay, bé con đừng chạy lung tung. Muốn ra ngoài thì đem theo vài người, cẩn thận một chút!
- Mang theo bọn họ mới nguy hiểm đấy, chậm như rùa. – Cô lầm bầm vài câu, nhưng cũng không thật sự định một mình chạy đi. Cô biết anh lo cho cô, cô cũng không phải kẻ cứng đầu không hiểu chuyện. Chỉ là, có một số việc vẫn phải tự thân ra tay. Cho nên cô liền nói với Lâm Thanh một tiếng, sau đó mang theo thiết bị định vị dưới đế giày rời khỏi căn hộ.
Cô ngồi taxi về căn nhà cũ của mình, cảm khái vạn phần có tiền thật tốt. Trước đây tuy cuộc sống không quá túng thiếu nhưng cũng chỉ đủ ăn đủ mặc, lấy đâu ra tiền bạc mà tiêu pha lãng phí. Cho nên cô cũng chỉ dựa vào chiếc xe đạp và đôi chân nhanh nhẹn của mình mà thoắt ẩn thoắt hiện khắp nơi. Bây giờ thì tốt rồi, Tô Diệp Hàm đúng là hào phóng, không uổng công cô ban đầu bao dung anh ta như vậy.
Đến nơi, cô cẩn thận quan sát xung quanh một lúc lâu mới nhấc chân, nhoáng một cái đã đến bên cánh cửa quen thuộc. Chỉ có điều cửa còn chưa mở đã phát hiện ra điều không bình thường. Cửa không khóa, bên trong lại có tiếng động. Gần như là ngay lập tức, cô xoay người một cái đã cách xa căn nhà nhỏ một đoạn, nhíu mày dò xét tình hình. Ai lại đến căn nhà này của cô? Mục đích là gì?
Không để cô nghi ngờ quá lâu, cánh cửa khép hờ đã mở ra, Đinh Gia Tuệ với vẻ mặt tối tăm bước ra. Cô hơi ngạc nhiên, sau khi xác định chỉ có một mình cô ấy thì mới sải bước tiến tới.
- Gia Tuệ!
- Tĩnh Nhã? – Gia Tuệ sửng sốt, sau đó vui mừng nắm tay cô giải thích. – Tao lo mày không đủ đồ đạc nên định giúp mày thu dọn rồi mang tới, nhưng lại phát hiện mấy thứ kia đều đã cũ kĩ. Mày cũng nói nơi đó toàn thứ tốt, nên tao lại thôi. Giờ mày về là tốt rồi. Mày nghe tao, đừng đến gần Tô Diệp Hàm nữa. Chúng ta cứ sống như trước không phải tốt hơn sao?
- Sống như trước? Thật sự là như trước? – Cô lẩm bẩm, dường như đang đắn đo, lại giống như thăm dò.
- ... - Gia Tuệ hơi siết chặt tay cô một chút, mới nói. – Tất nhiên rồi, giống như trước đây, tao bán bánh bao, mày giúp tao giao hàng, không cần liên quan gì đến Tô Diệp Hàm nữa.
Cô nhìn Gia Tuệ trước mặt, lại cúi đầu nhìn chăm chăm bàn tay kia, hai hàng lông mày khẽ nhíu, tựa như đang đấu tranh kịch liệt lắm, hồi lâu mới nói.
- Được rồi, mày để tao suy nghĩ vài ngày đã.
- Ừ ừ, mày suy nghĩ thật kĩ đi. – Thấy cô không còn kiên quyết như trước nữa, Gia Tuệ mừng rỡ gật đầu. – Vậy tao đi trước đây, tiệm bánh bao còn rất nhiều việc.
- Ừ. – Cô gật đầu, mỉm cười vẫy vẫy tay, đợi bóng Gia Tuệ khuất hẳn mới xoay người vào nhà, vẻ mặt nặng nề.
Cô liếc mắt một cái liền phát hiện ra rất nhiều đồ đạc đã bị thay đổi vị trí, khắp nơi bụi bặm rất nhiều, nhưng lại không đều, hiển nhiên là đã từng bị người ta lục tung lên, sau đó lại được dọn dẹp lại. Haizzz... quả nhiên đụng vào nhà họ Tô chẳng có gì tốt.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô cũng không lãng phí thời gian than vãn, nhanh chóng cúi gập người xuống nhấc ra một tấm gỗ nhỏ. Chân giường này là cô nghĩ thật lâu mới quyết định khoét một khối, đem mấy thứ bỏ vào.
Kỳ thực bên trong cũng chẳng có gì ngoài một chiếc bút bi mạ vàng và một ít tiền. Số tiền này là cô để dành phòng thân. Còn bút bi, nói ra thì đúng là có chút kì diệu. Khi ấy Tô Tử Nhiên mới trở về nhà họ Tô, thế lực chưa vững, mà biện pháp nhanh nhất để tiến lên là lôi kéo quan hệ, đồng thời nắm trong tay điểm yếu của kẻ thù. Mà vừa vặn Lại Tĩnh Nhã cô lại rất có thiên phú trong việc trộm cắp nghe lén, cho nên cứ như vậy bị tiền bạc mua chuộc, trở thành tai mắt của anh ta. Có một lần cô tới báo tin, đúng lúc anh ta không có ở đó, theo thói quen lục lọi một chút thì thấy chiếc bút này trong ngăn tủ. Kỳ thực cô cũng không định làm gì, chỉ là tò mò nên xem xét một chút, nhưng lại bị ánh vàng làm cho hoa mắt, liền tiện tay lấy về, định bụng sẽ đem bán. Thế nhưng sau khi trở về lại phát hiện chiếc bút này căn bản chỉ là đồ trang trí, bên trong không có mực thì không nói, ngòi bút lại sứt một mẩu. Tình trạng này là không thể bán đi với giá tốt, nhưng cô lại tiếc thứ đồ vật có vẻ ngoài xinh đẹp này nên ném nó vào chân giường, thỉnh thoảng buồn chán thì lôi ra ngắm. Tại sao phải cẩn thận như vậy? Bởi vì cô sợ Tô Tử Nhiên phát hiện ra là cô táy máy tay chân với đồ vật của anh ta, tới lúc đó cô liền thảm. Không ngờ một phút nông nổi khi ấy lại giúp ích cho hiện tại. Lúc đó cô chỉ biết đây là thứ đồ xinh đẹp mà kì lạ, ai lại dùng chữ số làm họa tiết trang trí bao giờ, nhưng bây giờ... Xem ra là Tô Tử Nhiên đã phát hiện ra điều này từ sớm rồi. Aizzz... quả nhiên là không thể xem thường anh ta được.
Cô ghi nhớ những con số này, sau đó ngồi trên giường cố gắng xóa sạch dấu vết rồi mới đặt nó trở lại chân giường, cuối cùng mang theo số tiền mình khổ sở tích cóp được rời đi.
Cô vốn định trở về căn hộ, nhưng nửa đường lại thay đổi quyết định, hướng về phía nhà họ Tô. Cô cũng muốn biết rốt cuộc họp gia đình là cái loại khôgn khí gì. Còn có, Tô Diệp Hàm khi đối diện với người thân sẽ có bộ dạng thế nào.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cô lại không có gan tiếp cận khu nhà chính, vì vậy cô rất biết điều đi đến khu nhà của Tô Diệp Hàm chờ đợi. Cô còn nhớ anh đã nói hôm nay sẽ lấy vòng ngọc về cho cô, nên cô đợi ở đây, nhất định có thể gặp được anh. Hơn nữa cô cũng muốn thử một chút, anh từng nói mật mã cánh cửa kia là ngày sinh của 'bé con', liệu có phải thực sự là cô hay không.
...
Cùng lúc đó, Tô Diệp Hàm nhàm chán ngồi nghe mấy người bên cạnh lời qua tiếng lại, mặt ngoài có vẻ trọng tình trọng nghĩa, nhưng mà lời lời đều có gai, thối nát đến nỗi khiến người ta chán ghét. Trước giờ anh vẫn coi thường loại thủ đoạn này nên chỉ im lặng ngồi một bên uống trà, thỉnh thoảng mới tham gia đôi câu. Anh biết mấy vị trưởng bối khó chịu, nhưng ngại thân phận anh, lại nghi ngờ Tô Thất trước khi chết đã âm thầm đưa cho anh thứ gì đó nên mới e ngại không dám trực tiếp đối đầu. Thế nhưng anh tìm kiếm lâu như vậy cũng không hề có bất kì đầu mối nào, chẳng lẽ lão già kia chết rồi còn ôm theo?
Anh biết sở trường của bé con chính là khoản này, cũng đã từng làm việc cho Tô Tử Nhiên nên chắc hẳn cũng biết kha khá, thế nhưng anh lại không nỡ để cho cô vất vả. Tính tình bé con anh hiểu, cứng đầu cứng cổ lại kiên trì đến mức khiến anh không biết phải làm sao. Một khi để cho cô bắt tay vào tra, chưa tìm ra được cô sẽ không ngừng, như vậy bé con của anh sẽ mệt mỏi lắm. Nhưng không để cô làm gì cô sẽ nghĩ anh không tin tưởng cô, coi thường năng lực của cô. Aizzz... anh nên làm thế nào mới tốt đây?
Tô Diệp Hàm một mực rối rắm mà không biết rằng người nào đó đã tiến hành từ lâu rồi. và tất nhiên là chưa bao giờ từ bỏ.
...
Xế chiều,
Buổi họp gia đình cuối cùng cũng kết thúc trong không khí lưu luyến bọc ngoài căng thẳng. Dưới ự công kích mãnh liệt của Tô Thanh Thanh và vài vị trưởng bối 'có tâm', Tô Diễm ăn không ít quả đắng vì tội 'không thương yêu em trai'. Tô Diệp Hàm chỉ cười lạnh một cái, cũng khôg nói gì mà dẫn đầu đi ra ngoài. Cái giá phải trả cho việc động sát tâm với em trai mình là mấy đồng tiền lẻ kèm theo một lời xin lỗi xáo rỗng, ừm, quả thật là một gia đình coi trọng tình nghĩa đấy!
- Bọn họ rất quá đáng! – Chu Đức Chí bực bội thốt lên một câu. Anh vẫn biết nhà họ Tô là nơi không màng đến tình người, nhưng lần này thực sự rất quá đáng rồi. Hơn nữa người gặp nạn là thiếu gia nhà mình nên lại càng không thể không bất bình.
- Bớt nói nhảm, dùng hành động chứng minh đi! – Tô Diệp Hàm liếc mắt một cái cũng lười cho nên lỗ mãng này. Nơi này có chỗ cho công bằng và thân tình? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Hôm nay cũng chỉ có Chu Đức Chí và Nguyên Khoio đi theo Tô Diệp Hàm, mà Nguyên Khôi trước giờ không thích lắm lời, Tô Diệp Hàm thì khỏi nói rồi, nên Chu Đức Chí cũng chỉ có thể nuốt giận dữ vào lòng, nghẹn đến sắp phát nổ rồi.
- Anh Diệp Hàm!
Nghe thấy giọng nói này, Tô Diệp hàm chán ghét quét mắt một cái, quả nhiên nhìn thấy Tô Thanh Thanh đang từng bước tiến tới, trên khuôn mặt là nụ cười thanh thuần quen thuộc. Anh nhíu mày, dáng vẻ vô hại, nhưng trong lòng tăm tối, cái đồ ghê tởm này ngay đến một ngón chân của bé con cũng không bằng.
Nghĩ đến cô gái hoạt bát kia, anh không khỏi có chút nôn nóng. Anh phải mau chóng đem vòng tay trở về, nếu không cô đợi quá lâu sẽ nổi giận, sau đó anh sẽ lại bị cô xa lánh... Không được, không thể để chuyện đó tái diễn, anh phải nhanh chân lên một chút. Vì vậy, anh rất không kiên nhẫn lên tiếng.
- Có chuyện gì?
- Anh nên cẩn thận với Lại Tĩnh Nhã, cô ta...
- Còn chuyện gì nữa? – Anh cắt ngang, sắc mặt cũng hết sức không tốt. Nực cười, bé con của anh không đáng tin? Vậy cô ta thì đáng tin?
- Anh nghe em nói, Lại Tĩnh Nhã vốn là tay chân của Tô Tử Nhiên, cô ta tiếp cận anh nhất định là có mục đích.
- Rồi sao? – Anh nhướn mày. Tô Thanh Thanh này tới đây là muốn châm ngòi ly gián? Tại sao?
- Em chỉ muốn nhắc nhở anh nên cảnh giác, đừng để bị cô ta lợi dụng. Lại Tĩnh Nhã không phải người đơn giản.
- Cô có thù oán với cô ấy?
- Không có...
- Vậy tại sao muốn giết cô ấy? – Anh trầm giọng. Những kẻ muốn làm hại bé con, anh tuyệt dodói sẽ không để yên.
- Anh nói gì vậy, sao em lại muốn giết cô ta? Em...
- Đừng giả bộ hồ đồ! – Anh chịu không nổi bộ dạng õng ẹo đơn thuần giả tạo này, thật là buồn nôn!
Tô Thanh Thanh kinh ngạc nhìn người trước mặt. Cô biết trước giờ anh vẫn luôn không vừa mắt cô, mỗi lần đều không kiên nhẫn, nhưng chưa từng trực tiếp thể hiện sự chán ghét này với cô. Là vì Lại Tĩnh Nhã? Bởi vì cô muốn giết cô ta, cho nên anh mới có thể tỏ rõ thái độ với cô? Ha ha... anh cũng không nghĩ xem, tại sao cô lại căm ghét Lại Tĩnh Nhã đến như vậy.
Thấy ánh mắt Tô Thanh Thanh tràn ngập ý lạnh, anh nhíu chặt chân mày.
- Tôi mặc kệ Tĩnh Nhã đã làm cái gì, tôi tuyệt đối sẽ không để cô động đến cô ấy. Cô tốt nhất nên từ bỏ ý đồ đi, ngoan ngoãn làm một cô tiểu thư nằm ở phe trung lập. Nếu không...
- Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh định giết em?
- Cũng không phải là không thể.
- Anh... - Tô Thanh Thanh không dám tin trợn tròn mắt. Cô vừa nghe thấy cái gì? Anh lại có thể nói như vậy với cô? Tô Diệp Hàm thế nhưng vì một cô gái khác mà nói như vậy với cô? – Anh Diệp Hàm, anh biết không, anh càng như vậy lại càng khiến em muốn giết cô ta.
- Tô đã cảnh cáo cô, nếu như vẫn còn không biết điều thì tự gánh lấy hậu quả. – Anh lạnh giọng, nói xong liền xoay người, không thèm để ý đến cô gái điên kia nữa.
Nhìn bóng lưng của anh, Tô Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy một cảm giác mang tên bất lực dâng lên trong lòng. Cô cố gắng nhiều như vậy, tại sao anh không thể nhìn cô nhiều hơn một cái? Lại Tĩnh Nhã rõ ràng không hề làm gì, thậm chí còn không biết trân trọng anh, tại sao lại có được sự chú ý của anh? Cô không hiểu, thực sự không hiểu, lại càng không cam tâm. Cô bất chấp tất cả ủng hộ anh, chỉ mong có thể đứng bên cạnh anh, nhưng hết lần này đến lần khác anh đều dùng thái độ lạnh nhạt không kiên nhẫn ấy để đối diện với cô, khiến cô uất ức khiến cô đau lòng. Anh rốt cuộc có biết hay không, để có thể giúp đỡ anh cô đã phải bất chấp những gì, từ bỏ những gì?
Tô Thanh Thanh siết chặt nắm tay, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay đến nhuốm đỏ cũng không để tâm. Cô yêu anh như vậy, tại sao anh lại có thể... Đúng, cô yêu anh, từ khi anh sống sót trở về cách đây 7 năm đã bắt đầu yêu. Cũng là từ khi đó bắt đầu đuổi theo anh, nỗ lực nâng cao năng lực bản thân chỉ mong có một ngày sẽ được anh nhìn nhận, sau đó bọn họ sẽ bất chấp tất cả mà ở bên cạnh nhau. Thế nhưng...
'Lại Tĩnh Nhã, tôi sẽ không để yên, ai cũng không thể cướp anh Diệp Hàm đi, ai cũng không thể.'
------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...