- Thiếu gia, tuy rằng cậu đã hồi phục trí nhớ, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày.
- Ừ
- Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi báo cho bọn Chu Đức Chí.
- Nhiên tiện bảo bọn họ đừng cso tới quấy rầy tôi, tôi là bệnh nhân! – Anh nhíu mày, chỉ nghĩ đến đám người lắm lời kia đa thấy phiền
Nguyên Khôi buồn cười gật đầu, vừa quay lại đã thấy Lại Tĩnh Nhã đứng thẳng tắp đằng sau mình, anh cũng chỉ liếc cô một cái rồi nhấc chân bỏ đi. Cô gái khó đối phó này vẫn là để thiếu gia tự mình động thủ đi.
Cô lập tức cúi đầu đi theo sau, một bước... hai bước... ba bước... Ngay khi đến bên cạnh cửa thì buộc phải dừng lại. Tại sao? Bởi vì sếp lớn mở miệng rồi.
- Lại Tĩnh Nhã, đứng lại! – Anh nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi cô, khóe môi hơi vong lên.
- Tôi nói thật, đầu óc anh nhất định là chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Tên Nguyên Khôi kia có vẻ không đáng tin, cho nên tôi muốn đi tìm một vị bác sĩ khoa thần kinh qua đây khám cho anh.
- Anh rất khỏe.
- Không đâu, anh không khỏe đâu. Nghe lời tôi, để bác sĩ khác khám một chút đi, như vậy sẽ yên tâm hơn. Cho nên, Tô Diệp Hàm...
- Tại sao không nói tiếp? – Anh vuốt ve sợi tóc bên tai cô, cúi đầu hỏi.
- Anh... anh muốn làm gì? – Cô dịch sang bên phải một chút, âm thầm tách mấy sợi tóc đáng thương ra khỏi bàn tay anh.
- Bé con, tại sao em lại sợ anh? – Anh nhíu mày nhìn cô, rất sầu não.
- Tô Diệp Hàm, anh không sao chứ? – Cô sợ run, dùng ngón tay đẩy đẩy anh ra xa một chút. Người này không phải muốn tính sổ vụ cô giả dạng bé con của anh ta đấy chứ? Nhưng mà người cứ khăng khăng một mực là anh ta, cô cũng đã nói rất nhiều lần rồi, rằng anh ta đã nhận nhầm người, nhưng anh ta đâu có nghe? Chuyện này không thể nào trách cô được.
- Tại sao em cứ đẩy anh? – Anh bất mãn nắm chặt bàn tay cô.
- Tại vì anh cao quá, tôi ngước mỏi cổ. – Cô tìm bừa một cái lí do, dùng bàn tay còn lại tiếp tục đẩy anh ra xa thêm chút nữa.
- Ha ha... - Anh bật cười, vòng tay ôm cô nhấc bổng lên, để cho cô đối diện với mình, cười cười hỏi. – Như vậy được chưa?
Cô muốn khóc thét. Ai muốn nhìn anh ta chứ, hu hu, thả cô ra!
Anh nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi di chuyển đến bên giường thả cô xuống, còn mình thì ngồi xổm trước mặt cô. Như vậy hẳn là được rồi đi?
Cô nhìn động tác của anh mà ngẩn ra, nghi hoặc nhíu mi, nhất thời không để ý liền bật thốt lên.
- Anh là tên ngốc hay Tô Diệp Hàm?
- Tên ngốc không phải chính là Tô Diệp Hàm à? – Anh mỉm cười. – Và cả hai đều là anh.
- ... - Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, lại thấy thái độ của anh cũng không quá ác liệt, vì vậy tiếp tục bạo dạn hỏi. – Vậy anh là Tô Diệp Hàm phiên bản ngốc nghếch hay thông minh?
- Anh không ngốc.
- Ồ! – Cô gật gù, hơi nghi ngờ. – Thế tại sao anh còn gọi tôi là bé con?
- Tại sao anh nhớ lại rồi lại không thể gọi em là bé con?
- Bởi vì tôi không phải bé con, anh nhớ lại rồi còn có thể nhận nhầm à?
- Anh không nhận nhầm. – Anh cau mày. – Bé con chính là...
- Được rồi được rồi, tôi biết bé con chính là bé con, anh không cần dùng nó công kích mang tai của tôi nữa đâu. – Cô vỗ trán cái bộp. – Tôi biết mà, anh làm sao có thể dễ dàng nhớ lại như vậy, Nguyên Khôi đúng là tên lang băm, không đáng tin chút nào!
- Bé con...
- Được rồi, lên giường nằm nghỉ đi! – Thái độ của cô bỗng dưng quay ngoắt 180°, từ bị động thành chủ động, từ một con thỏ nhỏ sợ sệt thành gấu mẹ chăm con, đẩy anh nằm xuống giường, lại giúp anh đắp chăn cẩn thận.
Anh ngoan ngoãn lựa theo động tác của cô mà hoạt động, trong ánh mắt có chút rối rắm. Cô hình như rất ghét bỏ anh, nếu không tại sao vừa mới nghĩ anh vẫn còn là tên ngốc liền trở nên dịu dàng như vậy? Tên ngốc chết tiệt, nếu như không phải hắn ta với anh là một, anh nhất định róc xương hắn ra hầm canh!! Nhưng mà anh đã làm gì để bị cô ghét bỏ như thế nhỉ? Tại sao anh không nhớ là mình đa từng đắc tội với cô từ lúc nào?
...
Sau khi người trên giường chìm sâu vào giấc ngủ, cô rón rén lùi ra khỏi phòng bệnh. Cô phải đi tìm Nguyên Khôi tính sổ, còn phải giúp tên ngốc gọi đến một vị bác sĩ có uy tín, sau đó còn cần nhanh chân chuồn lẹ...
- Bé con, em muốn đi đâu? – Gần như ngay khi cô vừa đứng dậy, bàn tay anh đã yên vị ở cổ tay mảnh khảnh quen thuộc, không vui hỏi.
- Anh vừa mới ngủ mà, sao đã dậy rồi? – Cô nhíu mày. Tự nhiên thính ngủ như thế làm gì, dọa cô giật cả mình.
- ... - Anh nhìn vẻ mặt kì lạ của cô, bắt đầu giở giọng đáng thương. – Bé con, không có em anh không ngủ được!! Em đừng đi có được không?
Cô chớp mắt mấy cái, xác định dáng vẻ ngu ngơ này đúng là của tên ngốc mới thả lỏng cảnh giác, sắm vai một bà mẹ hiền từ ngồi bên giường dỗ dành đứa con trai bám người. Tất nhiên, nếu bỏ qua vấn đề tuổi tác thì cảnh tượng này quả thực thấm đẫm tình mẫu tử thiêng liêng.
Cô ngồi bên cạnh chống cằm nhìn anh ngây người. Trước đây cô chưa từng cẩn thận quan sát anh, thì ra anh lại đẹp trai như vậy. Lúc ngủ anh không còn dáng vẻ ngây ngốc đơn thuần nữa mà giống như hoàng tử biển vậy, dịu dàng đến mức khiến người ta mê đắm, đương nhiên trong đó không bao gồm 'bà mẹ bất đắc dĩ' là cô đây. Nhìn một hồi, cô lại bắt đầu rối rắm. Bởi vì gương mặt của anh, Tô Tử Nhiên và Tô Diễm tuy không phải rất giống nhưng cũng có vài điểm tương đồng. Tại sao trước đây cô lại không phát hiện ra nhỉ?
Nằm trên giường, anh một mặt giả bộ ngủ, một mặt nghĩ ngợi vẩn vơ. Tại sao lại phải giả bộ? Bởi vì cô muốn anh đi ngủ, nhưng mà thử hỏi cô cứ nhìn anh chằm chằm như thế thì làm sao mà anh ngủ được? Không phải anh cảnh giác với cô, chỉ là... chỉ là... cô như vậy khiến tim anh đập nhanh quá, không bình tĩnh được! Vì vậy anh bắt đầu tận lực đè nén sự lạnh lùng cùng cảm giác áp bức xuống, thay vào đó là dịu dàng, địu àng, dịu dàng hơn nữa. Anh nghĩ đến thời điểm bọn họ gặp nhau, nghĩ tới ánh mắt sáng ngơi tinh ranh của cô, nhớ lại từng khoảnh khắc bọn họ ở bên nhau, dáng vẻ bất đắc dĩ của cô, hình ảnh lười biếng sợ lạnh của cô, nụ cười đáng yêu của cô... Ký ức giống như một cuộn băng tua qua một lượt trong đầu anh, khiến khóe môi anh không kiềm chế được mà hơi nhêch lên, toàn thân cũng được bao phủ bởi vầng sáng hài hòa ấm áp.
Cho đến khi bên tay có cảm giác trĩu nặng, tâm trí anh mới trở về với hiện tại, he hé mắt nhìn cô gái ngủ gục bên giường, mỉm cười. Anh thích hình ảnh này!
...
Quả nhiên mấy ngày sau không hề có ai đển quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của anh làm cho anh rất hài lòng. Nhìn cô gái đang im lặng ngồi bên giường gọt hoa quả lại càng hài lòng hơn, khóe miệng cũng ngoác đến tận mang tay rồi.
Cô liếc anh một cái, giơ tay ném miếng lê vào miệng nhóp nhép nhóp nhép, không nói gì. Tên ngốc này không hiểu sao mấy hôm nay trở nên đặc biệt bám dính, đặc biệt khó đối phó, khiến cô không có cách nào ra ngoài hứng gió trời, sắp mọc mốc đến nơi rồi. Vì vậy cô quyết định ngược đãi anh! Y tá đưa cơm tới, cô ngồi một bên ăn hết món ngon, còn lại trút toàn bộ vào bát anh. Nguyên Khôi mua hoa quả, cô ngồi trước mặt anh vừa gọt vừa ăn, tiện tay ném cho anh đống vỏ để chơi đùa. Đêm đến, cô nằm chềnh ềnh trên giường bệnh, đuổi bệnh nhân chân chính đến sô pha cứng đơ. Nhưng mặc kệ cô gây sự thế nào, làm khó anh bao nhiêu, anh vẫn ngoan ngoãn nghe theo, thỉnh thoảng còn nhìn cô cười ngây ngô, cứ như thể cô là chúa cứu thế không bằng.
Đến ngày thứ tư, cô rốt cuộc chịu không nổi nữa, nhân lúc Nguyên Khôi đến làm kiểm tra thì rống lên.
- Tôi nói này tên lang băm kia, anh không phát hiện ra thiếu gia nhà anh vẫn còn ngu ngốc à?
Nguyên Khôi dừng cây bút trên tay, nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói chuyện.
- Thái độ của anh là sao hả? Không để ý đến tôi? Hừ, đừng có cậy mạnh nhé, tôi đã nói rồi, thiếu gia nhà anh vẫn là tên ngốc đấy, cẩn thận tôi bảo anh ta đánh anh!
- Cứ tự nhiên! – Nguyên Khôi nhướn mày, hừ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng.
- Lang băm khốn kiếp, anh lên mặt với tôi à? – Cô bực bội dậm chân, quay đầu lườm người trên giường một cái rồi thẳng tay chỉ vào sô pha. – Đi sang bên kia!
Anh nín cười mò xuống giường, nhưng không đi theo hướng cô chỉ mà đứng trước mặt cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô.
- Đừng giận!
- Anh thật là phiền, mau về vị trí của mình đi, đừng động vào tôi! – Cô hất tay anh ra, trèo lên giường gặm táo, răng rắc răng rắc.
- Bé con, anh trút giận cho em nhé? – Nhìn cô tức đến mặt mũi đỏ hồng, anh đau lòng không thôi. Mặc dù tính tình Nguyên Khôi trước giờ vẫn thế, nhưng bé con của anh ngay cả anh cũng không nỡ làm trái ý, thế mà cậu ta lại dám dùng thái độ đó khiêu khích cô, nghĩ đi nghĩ lại đúng là có hơi đáng giận thật.
- Tốt, vậy anh tự đánh mình thành bánh bao đi! – Cô quay đầu đi không thèm nhìn anh, tiếp tục hành hạ quả táo nhỏ.
Bốp~
------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...