Tên Ngốc Anh Thật Phiền

Còn lại một mình, cô mới thở dài một hơi, nhưng rồi lại không nhịn được mà cau mày lâm vào trầm tư.
Ai lại ra tay với cô, mà dường như chỉ là muốn cảnh cáo? Mà cũng không giống lắm, bởi vì cô không hề nhận được bất cứ yêu cầu hay uy hiếp nào, ngay đến một chút ám chỉ cũng không có. Vậy thì tại sao? Tấn công cô, nhưng lại chỉ để lại vết thương nhỏ, tính toán đường đạn chuẩn như vậy... Sao cô cứ có cảm giác mục đích của người này không chỉ là làm cô bị thương nhỉ? Giống như là... giống như là còn có âm mưu gì đó...
Binh bộp rầm~
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động làm cô giật mình, nhưng còn chưa kịp sợ hãi thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
-Bé con đang nghỉ ngơi, ai cũng không được làm phiền!
Cô ngây người, sau đó khóe môi không nhịn được khẽ cong lên. Tên ngốc này!
Nhưng nụ cười này cũng không giữ được lâu, bởi vì cô biết sớm muộn anh cũng sẽ phải trở lại đúng vị trí của mình, mà ngày đó đến càng sớm thì càng có lợi cho anh. Kỳ thực cô cũng không vô tình được như vẻ bề ngoài, ở bên nhau lâu như vậy, anh lại đối xử với cô tốt như thế, nếu cô nói không hề cảm động thì nhất định là giả. Thế nhưng, sự lưu luyến này cũng không đủ để cô một mực níu giữ tên ngốc, bởi vì cô không muốn hại anh, cũng không muốn hại chính bản thân mình. Cuộc sống của anh đầy rẫy âm mưu và nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục ngây ngô thế này sẽ có ngày chết không rõ ràng...
Cạch...
Cửa phòng hé mở, sau đó một cái đầu thò vào cẩn thận nhìn ngó, sau khi đụng phải ánh mắt của cô thì lập tức co rụt lại.
-Bé con, anh... anh... - Anh đứng sau cánh cửa lắp bắp mãi không nên lời. Anh không thể nói là mình nhớ bé con nên muốn nhân lúc cô ngủ len lén đi vào, bé con sẽ tức giận đuổi anh đi mất. Nhưng mà... nhưng mà cũng không thể nói dối bé con.
Cô nghe thanh âm bối rối của anh mà buồn cười. Người này có cần đáng yêu như thế không? Anh cứ như vậy bảo cô làm sao có thể bỏ mặc chuyện của anh được đây?
-Tên ngốc, lại đây! – Cô thờ dài một hơi, khẽ gọi.
-Bé con không giận anh nữa à? – Anh vui tươi hớn hở vọt đến bên giường, hai mắt mở to nhìn cô đầy mong chờ. Bé con có phải là hết giận rồi không? Như vậy có phải sẽ không đuổi anh đi nữa? Vậy... anh có thế tiếp tục nắm cổ tay bé con hay không? À, anh còn muốn ôm, có thể chứ?
-Này, cho anh, ngồi xuống từ từ nghe tôi nói. – Cô nín cười giơ cổ tay ra. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu cổ tay mình có cái gì hay mà lại khiến tên ngốc này mê mẩn đến vậy? – Dạo này anh có nhớ ra thêm điều gì không?
-Bé con, tại sao em cứ muốn anh nhớ lại? – Anh bĩu môi nhìn cô, sau đó như nghĩ ra điều gì hai mắt bắt đầu rưng rưng. – Có phải bé con ghét bỏ anh ngốc nghếch hay không?

-Tôi... - Cô không biết phải trả lời thế nào, nếu nói không nhất định anh sẽ lại làm nũng này nọ, còn nói có thì có vẻ hơi miễn cưỡng... Không đúng, từ bao giờ thì cô phải đắn đo cái này cái kia trước mặt tên ngốc? – Tôi đang hỏi anh cơ mà? Anh chỉ cần trả lời là được, ai cho anh hỏi ngược lại tôi?
-Bé con thật hung duwx~ - Anh nắm chặt cổ tay cô, đáng thương lầm bầm.
-Anh nói cái gì? – Cô nhướn mày. Giỏi lắm, bây giờ còn có gan chê bai cô cơ đấy. Cô dùng sức muốn rút tay lại nhưng không được, bực bội trừng mắt. – Buông ra!!
-Không mà, bé con đừng giạn, anh sai rồi! – Anh cúi đầu cọ cọ hai má cô lam nũng, sau đó tiện tay ôm luôn cô vào lòng, khóe miệng ngoác ra đến tận mang tai.
-TÔ DIỆP HÀM!!! – Cô nghiến răng nghiến lợi. – Anh giỏi lắm, giỏi lắm, bây giờ còn dám ngang nhiên không nghe lời tôi? Muốn làm phản à??
-Không không không, anh không dám đâu. Bé con đừng giận, đừng giận, anh nói anh nói mà. – Anh thấy cô lại muốn đẩy mình ra thì luống cuống, không muốn buông tay nhưng cũng không dám dùng sức sợ làm đau cô, vì vậy chỉ có thể theo ý cô kéo dãn khoảng cách một chút nhưng cánh tay bướng bỉnh vẫn vòng qua vai cô không chịu rời.
Cảm nhận được bàn tay to lớn áp vào lưng mình, cô trừng mắt nhìn anh một cái rồi thu tay lại. Dám ỷ mình tay dài mà bắt nạt cô? Đúng là to gan quà rồi!
-Bé con, anh cho em vòng ngọc, em đừng tức giận nữa được không?
-Vòng ngọc gì? – Cô khó hiểu. Tại sao đang yên đang lành lại nhắc đến vòng ngọc? Cô cũng không có hứng thú với đồ trang sức.
-Một cái vòng ngọc màu xanh dương thật là đẹp, bé con có thích không, anh cho em nha? – Anh cười thật tươi, từ từ sáp lại gần.
-Đâu? Đưa đây! – Cô liếc anh một cái, rồi cũng mặc kệ hành động của anh. Thôi kệ anh ta đi, ôm một cái cũng không mất miếng thịt nào.
-Không có ở đây. – Anh lắc lắc đầu, sợ cô giận liền vội vàng nói tiếp. – Nó đang ở trong căn phòng có cái mã khóa lần trước em nói ấy, thật sự đẹp lắm, nếu em thích bây giờ anh đi lấy cho em!
-Đợi một chút! – Cô vươn tay giữ anh lại. – Ý anh là căn phòng nhỏ bị khóa ở trong phòng của anh ở nhà họ Tô?
-Ừ

-Anh... anh nhớ lại? – Cô kinh ngạc hỏi.
-Cái đó là nhớ lại à? – Anh nghiêng đầu nghi hoặc.
-Vậy anh... - Cô nhìn anh chằm chằm, vốn định hỏi anh còn nhớ cái gì nữa không, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành. - ... anh có nhớ mật mã căn phòng đó là gì không?
-Nhớ chứ, mật mã chính là sinh nhật của bé con. – Anh gật đầu một cái chắc nịch.
-Sinh nhật bé con? – Cô ngạc nhiên. 'Bé con xem ra là rất quan trọng với Tô Diệp Hàm đấy nhỉ? – Thế sinh nhật bé con là ngày nào?
-A? – Anh ngây ngốc nhìn cô, buồn bã lắc lắc đầu. – Anh không nhớ!
Cô không còn gì để nói nữa. Khoogn nhớ mật mã thì anh ta định lấy cái vòng kiểu gì? Với cái tình trạng này mà trở về nhà họ Tô khéo khi chưa tới phòng mình đã bị bắn thủng lỗ chỗ rồi ấy chứ. Trời ạ, đúng là tên ngốc mà, ngốc chết đi được!
-Thôi đi, không cần lấy vội. – Cô xua tay. – Đúng rồi, làm sao anh biết cái vòng ở đó?
-Anh để vào mà.
-Anh để? Lúc nào?
-Thì chính là... chính là... - Anh gãi gãi đầu. - ... có được liền để vào trong đó thôi.
-Làm sao anh có được nó?
-... - Anh nhăn mày suy nghĩ, nghĩ, nghĩ, nghĩ, nhưng mà nghĩ không ra a hu hu hu – Anh không biết. – Anh buồn bã lên tiếng, lại len lén liếc nhìn cô, chỉ sợ cô sẽ càng ghét bỏ mình hơn. Anh quả nhiên thật vô dụng, ngay cả mấy câu hỏi của bé con cũng không giải đap được, bé con nhất định rất thất vọng về anh!
Cô nhìn vẻ mặt rối rắm của anh không hiểu sao lại thấy vui vẻ, thật sự rất muốn bắt nạt tên ngốc ngây thơ này a~

Cốc cốc cốc...
-Ai đó?
-Thiếu gia, là tôi lê Minh đây. – Lê Minh mở hé cửa, còn chưa kịp bước vào thì đã bị chặn lại.
-Cậu đứng bên ngoài nói, không được vào đây. – Anh giang tay bảo vệ cô ở phía sau, hết sức cảnh giác nhìn người trước cửa.
Lê Minh đứng chôn chân tại chỗ, không biết phải làm thế nào, đành nhìn sang cô gái chỉ ló ra một cái đầu bằng ánh mắt cầu cứu.
-Hai người ra ngoài nói chuyện đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi! – Cô vỗ vỗ lưng anh, hiếm khi tốt bụng lên tiếng giúp đỡ.
-Ừ, em nằm nghỉ đi, anh ở ngay bên ngoài thôi. – Anh đỡ cô nằm xuống, giúp cô chỉnh lại chăn, cúi đầu cọ cọ hai bên má cô rồi mới chịu theo Lê Mỉnh ra ngoài.
...
Ngoài hành lang,
-Có chuyện gì thì nói nhanh lên! – Anh rất không kiên nhẫn thúc giục.
-Thiếu gia, là về bệnh của cậu...
-Tôi không phải thiếu gia, cũng không có bệnh gì cả. Tôi rất khỏe!
-Thiếu gia, bây giờ không phải lúc cứng đầu đâu. Bệnh tình của cậu e là không thể giấu được nữa rồi...
-Tôi nói rồi, tôi... Đứng lại, cô là ai? Muốn làm gì? – Anh cau mày chắn trước cửa phòng bệnh.
-Tôi đến tiêm cho bệnh nhân. – Cô y tá ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông cao lớn một cái, chậm rãi nói.
-Nguyên Khôi đâu, tại sao cậu ta không tới?
-Bác sĩ đang ở trong phòng phẫu thuật, trước đó có dặn tôi đến giờ thì đến tiêm và giúp bệnh nhân trong phòng kiểm tra tình trạng vết thương. – Cô y tá có chút không vui. – Các anh rốt cuộc có để cho tôi vào hay không? Chẳng lẽ muốn vết thương nhiễm trùng?

-Được rồi, cô vào đi! – Anh gật đầu, muốn theo vào nhưng lại bị cô y tá ngăn lại.
-Muốn kiểm tra vết thương cần cởi áo, anh là đàn ông vào làm cái gì?
-Tôi...
-Thiếu gia ở bên ngoài đợi đi, cậu vào không tốt đâu. – Lê Minh vội kéo lại Tô Diệp Hàm đang muốn xông vào, nhanh chóng đóng cửa.
Cạch...
-Cậu làm gì đó? Tôi phải đi vào bảo vệ bé con!
-Thiếu gia, cậu là đàn ông làm sao có thể đi vào? Cậu nghe tôi đi, cậu đứng ở ngoài này canh chừng là được rồi.
Trong lúc hai người lời qua tiếng lại thì việc kiểm tra đã xong, cô y tá mở cửa đẩy chiếc xe dụng cụ rời khỏi phòng bệnh.
Anh nhìn theo cô y tá đến khi hoàn toàn biến mất vẫn không động đậy. Tại sao anh cứ có cảm giác kì quái nhỉ? Nhất là cái xe đẩy dụng cụ kia, hình như có chút khác biệt với lúc vào? Nhưng mà khác ở đâu chứ? Anh lắc lắc đầu, xông vào phòng bệnh muốn kiểm tra xem bé con có bị làm sao không, nhưng...
-BÉ CON!!! – Anh giật mình kêu lên một tiếng, hoảng hốt chạy ra ngoài. – bé con biến mất rồi! Bé con!!
-Cái gì? – Lê Minh kinh ngạc, nhưng lập tức đuổi theo thiếu gia nha mình, vừa chạy vừa liên lạc với Lâm Thanh. – Cho người bao vây bệnh viện, Lại Tĩnh Nhã bị bắt đi rồi!
Ngay lập tức bên ngoài bệnh viện xuất hiện rất nhiều người cẩn thận trông chừng từng cửa ra, đồng thời Chu Đức Chí dẫn theo một nhóm lục soát khắp mọi nơi.
...
Trong lúc này, một bóng người cao lớn ăn mặc giống hệt đám người Chu Đức Chí đi vào trong phòng bệnh, lát sau từ cửa sổ thoát ra ngoài.
------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận