Tên Ngốc Anh Thật Phiền

- KHÔNG ĐƯỢC!! – Ba người Lê Minh, Lâm Thanh, Chu Đức Chí trăm miệng một lời, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn gương mặt quen thuộc.
Nghe được âm thanh đó, sắc mặt anh trwor nên đen thui, đôi mắt mang vẻ ngây thơ kia dường như bắt đầu ẩn ẩn tức giận, nhìn chằm chằm ba kẻ không biết tốt xấu dám ngăn cách anh và bé con. Lại nghĩ đến bé con từng bị bọn họ bắt nạt, trong lòng anh lập tức liệt kê ba người này vào danh sách người xấu.
- Thiếu gia, như vậy không tốt đâu. – Lâm Thanh cươi cứng ngắc, sau lưng vã mồ hôi. Có ai nói cho anh biết, tại sao thiếu gia mất trí nhớ, biến thành đứa trẻ rồi mà còn đáng sợ như vậy không?
- Đúng vậy, nếu như hai người ngủ cùng một phòng sẽ không tốt cho Lại Tĩnh Nhã đâu, chắc thiếu gia cũng không muốn như vậy đâu phải không? – Lê Minh khóc không ra nước mắt. Làm ơn đi, bọn họ đang muốn bảo vệ theiesu gia có được không? Cô gái kia khó chơi như vậy, nếu như tiếp tục dây dưa không rõ, sau này thiếu gia khôi phục trí nhớ nhất định tránh không khỏi ma trảo của cô ta. Những chiêu trò kia bọn họ đã trải nghiệm kha khá, thiếu gia nhất định sẽ phát điên trách cứ bọn họ vô dụng không ngăn cậu ấy lại, sau đó. Tưởng tượng đến cảnh đó, Lê Minh không khỏi rùng mình. – Thiếu gia, đâu là vì Lại Tĩnh Nhã, cũng là vì cậu...
- Cái gì vì tôi vậy? – Đúng lúc này cánh cửa phòng bật mở, cô ung dung từ bên ngoài bước vào, hứng thú hỏi.
- Cô... - Chu Đức Chí đang muốn nhảy dựng thì một bóng đen đã vụt qua, không biết vô tình hay cố ý đẩy anh một cái. Đến khi anh định lại đã thấy thiếu gia nhà mình đang xun xoe đứng trước mặt cô gái kia, hiển nhiên người vừa mới ra tay với anh...
- Bé con, bọn họ không muốn để em ở trong phòng của anh. – Anh thành thực nói, rồi lại nghiêng đầu nhìn cô đầy uất ức. – Anh muốn ở cùng với bé con! Trước đây cũng như vậy mà, tại sao lại không tốt chứ?
- À? – Cô liếc mắt nhìn ba người kia ai nấy đều nhìn mình với vẻ mặt bất lực, cười đến đôi mắt cong cong như trăng khuyết. – Tên ngốc, anh là thiếu gia, anh muốn thế nào thì như thế, không cần phải nghe lời bọn họ.
- Vậy sao? – Hai mắt anh phát sáng nhìn cô, không hề báo trước nhảy tới một bước nhấc bổng cô lên, sải bước đi ra ngoài. – Bé con! Bé con! Chúng ta về phòng đi, mặc kệ bọn họ. Anh có thể ở cùng một phòng với bé con nha ha ha ha...
Sắc mặt cô tối tăm bị anh nhét vào trong ngực, vui tươi hớn hở bế ra ngoài. Đây có thể coi là vác đá đập chân mình không?
Ba người trong phòng hận đến nghiến răng, nhưng lại không cách nào trừng trị cô được, bởi vì trừ khi là cô chủ động tách ra, nếu không Tô Diệp Hàm phiên bản ngu ngốc sẽ giống như con bạch tuộc quấn chặt không buông. Mà cho dù cô có chịu cho bọn họ cơ hội đi nữa thì bọn họ cũng không dám. Nhìn thái độ của thiếu gia đi, nhìn đi, nhìn đi, đúng là phát điên mất thôi!
- Rốt cuộc thì bao giờ Nguyên Khôi mới về hả? – Chu Đức Chí đập bàn.

- Cậu ta nói sẽ cố gắng trở về trong thời gian sớm nhất haizzz...
...
Đây không phải căn phòng trong nhà họ Tô mà là một trong những ngôi nhà đứng tên Tô Diệp Hàm, nghe nói trước đây anh ta rất thường xuyên ở lại đây cho nên trần nhà cũng không đến nỗi giăng đầy mạng nhện. Cô đã hi vọng, nhưng rồi lại thất vọng tràn trề nhận ra nơi này chẳng những không có gì khác biệt mà còn có xu hướng tan hoang hơn cả cái nơi 'đơn sơ' kia. Chí ít ở kia cũng có căn phòng bí mật có vẻ thú vị một chút, còn ở đây lại chẳng có gì cả.
Bỗng nhiên cô có chút tò mò, không biết Tô Diệp Hàm thực chất là một con người như thế nào? Căn phòng khác thường như thế, hẳn là chủ nhân cũng không thể bình thường đâu nhỉ? Cô nhìn tên ngốc đang vui vẻ ôm gối xem ti vi thở dài một hơi, thật đáng thương!
Ngồi mãi cũng chán, mà căn phòng này căn bản không hề có bất cứ thứ gì để chơi, cô bắt đầu buồn bực chọc chọc tên ngốc.
- Bé con? – Anh rời mắt khỏi màn hình, nghiêng đầu nhìn cô.
- Anh còn nhớ căn phòng này không? – Cô dò hỏi.
- Không nhớ. – Anh gãi gãi đầu, nhìn cô dường như không vui thì bắt đầu lo lắng. – Bé con không thích chỗ này? Vậy chúng ta chuyển phòng khác nhé?
- Cũng không phải là không thích, chỉ là... - Cô thực sự không muốn đả kích tên ngốc đâu, nhưng mà đây có thể coi là phòng cho người ở à? Nghĩ một chút, hai mắt cô sáng lên, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt tên ngốc, mở miệng thương lượng. – Tên ngốc, mặc dù đây là phòng của anh, nhưng mà anh muốn tôi ở đây, cho nên tôi cũng có quyền lợi với nó phải không?
- Ừ
- Anh xem, căn phòng đơn điệu như vậy rất không thú vị, đúng không?
- Ừ

- Tôi có thể thay đổi chút xíu có được không? – Cô nhìn tên ngốc cười thật rạng rỡ, hoàn toàn không có một chút tự giác nào của một vị khách. Tuy ngoài miệng có vẻ như đang hỏi ý kiến người ta, nhưng trong đầu đã sớm hình dung đủ thứ, nào là chỗ này kê thêm cái bàn trà, góc kia treo một cái ghế xích đu, lại thay tấm thảm nhung mềm mại...
- Ừ, đều nghe bé con. – Mà anh cũng không hề cảm thấy có cái gì không đúng, vui vẻ gật đầu, còn nhanh nhẹn bấm nút gọi người tới để cô tùy ý sai bảo.
Cứ như vậy, đến khi ba người kia vất vả xử lí xong công việc, lôi được Nguyên Khôi trở về thì không chỉ căn phòng mà toàn bộ ngôi nhà đề đã thay đổi, lung linh lập lánh khiến người ta cảm thấy ấm áp vui tươi, tất nhiên đó là cảm xúc của người bình thường. Bốn người đàn ông ngây ngẩn đứng trước cổng, nghi ngờ nháy mắt vài cái, xác định mình không tìm nhầm nhà, cũng không bị hoa mắt thì thân mình không khỏi lắc lư lảo đảo, hiển nhiên đã bị đả kích không nhẹ.
- LẠI TĨNH NHÃ!!!!!!!!!!!!! – Không cần nghĩ cũng biết kẻ gây ra là ai, Chu Đức Chí gào lên một tiếng, xông vào như thác lũ, khí thế kia dường như muốn nhấn chìm tất cả. Nhưng loại khí thế này cũng chẳng duy trì được lâu...
Bởi vì quá kích động nên Chu Đức Chí vọt thẳng vào trong nhà, thở phì phì lục lọi mọi ngóc ngách tìm cho bằng được người mới thôi, cuối cùng cũng thành công nhìn thấy hai người ở trong phòng ăn...
Anh đang nhìn thấy cái gì thế này?
Lại Tĩnh Nhã ngồi trước bàn ăn nhai nhóp nhép, khẽ liếc Chu Đức Chí một cái rồi cũng không thềm để ý nữa, tiếp tục xử lí đĩa thức ăn nóng hổi không ngừng được bê ra. Mà người bưng bê là ai?
Chu Đức Chí nghiến răng nghiến lợi, nhân cơ hội Tô Diệp Hàm xuống bếp lấy thêm đồ ăn mà đập bàn cái rầm.
- Lại Tĩnh Nhã, tôi cho cô ở lại không phải để cô hành hạ thiếu gia! Thiếu gia là ai mà cô dàm tùy tiện sai bảo như thế hả? Cô muốn chết à???
- Xin chào! – Cô miễn cưỡng nói một câu, xiên một miếng bánh bỏ vào miệng, nhai nhai.
- LẠI TĨNH NHÃ!!!!! – Chu Đức Chí nổi điên, vươn tay túm cổ áo cô lôi ra ngoài.
Mà cô cũng không ngăn cản, đặt đĩa xuống tùy ý người kia lôi mình đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn ba người đàn ông vừa xuất hiện, mỉm cười.

- Anh đẹp trai, anh là Nguyên Khôi mà bọn họ vẫn lén lút nhắc đến à?
Nguyên Khôi hơi nhíu mày rồi gật gật đầu, nhìn cô một cái rồi nghiêng đầu tiếp tục ngắm phong cảnh.
Cô bĩu môi, lại là một kẻ lạnh như băng à, thật không đáng yêu!
- Lại Tĩnh Nhã, tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất nên biết điều một chút cho tôi, nếu không...
- Anh làm tôi đau! – Cô xoa xoa cổ nơi bị cổ áo cọ sát làm cho ửng đỏ, nhíu mày nói.
- Cô nghĩ mình là ai? Dám đối xử với thiếu gia như vậy, tôi chưa giết cô là may rồi, còn dám ở chỗ này mà...
- Anh làm tôi đau! – Cô mím môi, nhắc lại.
- Lại Tĩnh Nhã, cô đừng được nước lấn tới. Tôi không phải thiếu gia, sẽ không thèm để ý chuyện cô có bị đau hay không. Hơn nữa, cô nghĩ thiếu gia sẽ mãi mãi như thế này? Còn lâu! Đợi thiếu gia bình phục rồi, người đầu tiên cậu ấy không tha chính là cô...
Bốp... Rầm...
Cô nhìn Chu Đức Chí bị một cười của tên ngốc đạp cho ngã lăn quay mà không khỏi thở dài. Không phải cô đã nhắc nhở anh ta rồi sao? Những hai lần đấy. Thế mà anh ta có chịu để ý đâu? Anh ta nghĩ tên ngốc kia chỉ dùng để trưng bày thôi à? Đi xuống bếp rồi sẽ không biết đường quay trở lại, không thấy người không biết phải ra ngoài tìm chắc?
- Bé con, em có đau lắm không? – Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa vết đỏ ửng trên cổ cô, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh mới đi một lát thôi mà bé con đã bị người ta bắt nạt rồi, tên kia đúng là người cực kì xấu mà!
- Tôi không sao, hết đau rồi. – Cô gạt tay anh ra, nhìn Chu Đức Chí đầy khiêu khích, dường như muốn nói: 'Có giỏi thì đến mà đánh tôi đi này! Đánh đi! Đánh đi!'
Chu Đức Chí tức đến nghẹt thở, nhưng thiếu gia một mực bảo vệ cô ta thì anh còn có thể làm gì? Đừng nói đến việc anh không thể làm trái lệnh của thiếu gia, mà căn bản là anh cũng không có cách nào đánh lại cậu ấy.
- Thiêu gia? – Nguyên Khôi hơi nhíu mày. Tuy đã nghe kể qua về tình hình của thiếu gia hiện giờ, nhưng lúc trực tiếp nhìn thấy anh vẫn không tài nào bình tĩnh tiếp nhận được. Tên ngốc đang xoay quanh cô gái kia chính là vị thiếu gia mà anh kính trọng nhất?

- Cậu là ai? Cậu cũng muốn bắt nạt bé con của tôi? – Anh kéo cô ra sau, cảnh giác hỏi.
- ... - Nguyên khôi đơ ra, lúc sau mới miễn cưỡng phun ra một chữ. – Không.
- Ừ, cậu có thể đi vào. – Anh gật gật đầu, nắm cổ tay cô dắt vào bên trong, đi được hai bước lại quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn ba kẻ xấu. – Mấy người không được vào!
- Thiếu gia, cậu đang nói gì vậy? Tại sao lại không cho chúng tôi vào?
- Đây cũng là nhà của tôi mà, tại sao lại bắt tôi đi chứ?
Lê Minh nhìn chăm chú vào cô gái đang tươi cười đắc ý kia, khẽ thở dài. Lí do đơn giản như vậy mà hai tên dở hơi kia còn phải hỏi à? Sau khi nhận rõ ràng tình hình, Lê Minh chỉ dặn dò Nguyên Khôi vài câu rồi rời đi. Aizzz... Chỉ mong thiếu gia sớm thoát khỏi ma trảo của cô gái khó ưa kia!
Lâm Thanh thấy thế, tuy rằng rất bất mãn nhưng cũng nhấc chân đi theo Lê Minh. Hừ, bây giờ Nguyên Khôi trở về rồi, thiếu gia rất nhanh sẽ khỏe lại. Đến lúc đó anh muốn xem Lại Tĩnh Nhã còn đắc ý được không.
Thế nhưng, trên đời vẫn luôn có những kẻ không biết điều, hiển nhiên Chu Đức chí cũng nằm trong số đó. Nguyên Khôi đứng một bên nhìn Chu Đức Chí gào lên, bị đạp bay, rồi lại xông tới gào lên, tiếp tục bị đạp bay... Cứ như vậy đến khi Chu Đức Chí không còn sức lực mà đứng dậy nữa, nằm bẹp dí trên sân không gian mới yên tĩnh lại một chút.
- Đáng đời! – Tô Diệp Hàm phiên bản ngốc nghếch sau khi vận động thì hừ mũi một cái, tươi cười dắt bé con vào trong nhà. Dám bắt nạt bé con? Dám lớn tiếng với bé con? Dám có địch ý với bé con? Dám muốn đuổi bé con đi? Anh đá, đá, đá cho hắn bẹp dí, xem sau này hắn còn dám chạy tới đây bắt nạt bé con của anh hay không? Hừ!!
Nhìn Chu Đức Chí chật vật nằm trên mặt đất quần áo xộc xệch, tâm trạng cô tốt hẳn lên. Cô vỗ vỗ khuôn mặt tên ngốc, không chút keo kiệt nở nụ cười thật tươi, còn tặng kèm một lơi khen khiến người nào đó tâm hồn sung sướng bay lên mây.
- Tên ngốc, anh thật lợi hại!
------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui