Tên Ngốc Anh Thật Phiền

- Bé con, đừng sợ! – Anh vòng tay ôm lấy cô, nhỏ giọng trấn an. – Anh sẽ không để em chết.
- Tôi tất nhiên sẽ không chết, nhưng nửa sống nửa chết thì cũng khó nói lắm. – Cô dụi dụi đầu vào ngực anh, buồn bực lầm bầm. – Tại sao mấy tên kia còn chưa tới? Không phải luôn kêu gào muốn tìm thiếu gia à? Hiện tại lại chạy đi đâu mất rồi? Hừ, đúng là một đám không đáng tin!
- Sẽ không đâu. – Anh vỗ vỗ đầu cô, giở giọng dỗ dành. – Đừng buồn nữa được không, em sẽ không sao, anh nhất định sẽ không để bé con bị thương.
- Nếu như tôi không phải bé con, mà cô gái muốn hại tôi kia mới là bé con thì sao? – Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt xanh thẳm đã không còn vẻ ngây ngô, có chút hi vọng anh sẽ nói ra một câu nào đó thật lòng, nhưng mà...
- ... - Anh nhíu mày thật chặt, nhíu rồi lại nhíu, dần dần đôi mắt bắt đầu rưng rưng, cái miệng cong lên đầy bất mãn. – Không đâu không đâu, bé con chính là bé con mà. Cô ta làm sao có thể là bé con được chứ? Em mới là bé con, tại sao ai cũng không tin anh? Anh nhớ rõ mà, anh sẽ không nhận nhầm bé con, thật đó! Em phải tin anh, bé con...
- Được được được, tôi tin, tôi tin. – Cô vỗ trán, quả nhiên không thể đặt kì vọng quá lớn vào tên ngốc không minh mẫn này được.
Rẩm rầm rầm...
Bịch bịch bịch...
Tiếng động bên tai ngày càng lớn dần khiến cô cảm thấy vô cùng bất an. Mà cánh cửa kiên cố cũng bắt đầu xuất hiện những lỗ thủng li ti, rồi lớn dần, lớn dần...
- Tên ngốc, anh có thể đánh lại bọn họ không? – Cô nuốt ực một cái, lo lắng hỏi. Nếu như anh ta là Tô Diệp Hàm thì cũng không thể quá vô dụng được, đúng không?
- Có thể. – Anh gật đầu một cái, sau đó cười toe toét. – Anh rất lợi hại, anh có thể bảo vệ bé con!

- ... - Cô nhìn anh một ái, ái ngại lên tiếng. – Anh... không cần phải thay đổi bộ dạng trước à?
- Thay đổi cái gì? – Anh mơ hồ nhìn cô.
- Mới vừa rồi đó? Cái vẻ mặt lạnh tanh cùng khí tức nguy hiểm kia đó. Trông anh như vậy đang tin hơn một chút. – Cô chớp mắt, thành thật nói.
- Như thế nào a? – Anh nghiêng đầu suy nghĩ, trên đầu đầy dấu chấm hỏi. Bé con đang nói cái gì vậy, tại sao anh nghe hoàn toàn không hiểu gì hết?
RẦMMMM...
Đúng lúc này, cánh cửa đáng thương đã chịu đựng đến cực hạn, những thứ đồ đạc lỉnh kỉnh phía trên không còn giữ được thăng bằng ầm ầm sụp đổ, khiến không ít người bị thương.
Cô hốt hoảng nhìn những kẻ đang muốn xông vào, ước chừng phải hơn mười người, hơn nữa bên ngoài còn không biết có bao nhiêu vòng vây, tình hình xem ra không được khả quan cho lắm. Cô bắt đầu hối hận, có phải mình đã quá manh động hay không? Đều tại mấy tên kia quá vô dụng, làm cái gì mà giờ này còn chưa tới chứ? Muốn đợi để nhặt xác cô hay sao hả?
- Tên ngốc, cầm lấy thứ này, đừng để bọn họ phát hiện ra, biết chưa? – Cô nhét vào tay anh thiết bị định vị nhỏ xíu, hơi chần chừ tiến lên phía trước.
Ý định của cô là cứ để bọn họ bắt, sau đó sẽ từ từ nghĩ cách thoát thân sau. Còn tên ngốc, chỉ cần anh giữ được thiết bị kia thì bọn Lê Minh sỡm muộn cũng tìm đến thôi. Nếu như bọn họ nhân từ rước luôn cô về thì tốt, không thì cô sẽ tự nghĩ cách, chỉ cần không chết thì luôn luôn còn hi vọng.
Nhưng mà cô vừa mới dịch lên một chút đã bị kéo lại, trước mắt xuất hiện một tấm lưng to lớn vững trãi cùng giọng nói trầm thấp có phần mạnh mẽ nhưng lại ẩn chứa sự ngây thơ.

- Bé con đừng sợ, có anh bảo vệ em!
Trong lúc cô còn chưa phản ứng lại được thì anh đã giống như dã thú xông lên, tay chân linh hoạt chặn lại tất cả những kẻ muốn tiếp cận cô. Chỉ cần ai bước đến gần cô một chút, ngay sau đó sẽ bị anh đánh văng ra ngoài, ngã gục trên mặt đất không dậy nổi. Cô mở to mắt, kinh ngạc đến không thốt nên lời. Cô không hoa mắt đấy chứ? Tên ngốc thật sự lợi hại như vậy sao?
Nhưng sức người có hạn, một đấu mười có thể thắng, nhưng một đấu hai mươi sẽ bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, một đấu một trăm thì có thể duy trì được sao?
Cô nhíu mày, càng ngày càng thấy không ổn. Đánh lui được một tên sẽ có hai tên khác xông lên, giống như sóng xô bờ không bao giờ hết vậy. Cứ như thế này sớm muộn bọn họ cũng tiêu đời, mà cô là bị bắt đi, còn anh sẽ chết vì kiệt sức.
- Tên ngốc, đừng đánh nữa! – Cô lo lắng kêu lên.
- Tại sao? Bọn chúng là người xấu, bọn chúng muốn bắt bé con đi. – Anh mím chặt môi, ánh mắt lãnh liệt tràn ngập giết chóc, thanh âm cũng đong đầy lửa giận.
- Tôi đi cùng bọn họ một chuyến là được, anh không cần phí sức nữa, bên ngoài rất đông.
- Không được, anh không cho bọn chúng bắt em đi. Bé con là của anh!
- Tên ngốc, anh đã nói sẽ nghe lời tôi, nhớ không hả?
- Không được, anh không cho em đi đâu hết. – Lần đầu tiên anh quyết liệt cự tuyệt yêu cầu của cô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía trước. – Tất cả bọn chúng đều đáng chết! Muốn hại bé con đều đáng chết!

Đúng lúc này...
Qua cửa sổ cô nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn đang dần dần lan tràn, mà cô gái váy đỏ cũng đã lộ diện.
Vèo~
Cô không chần chừ một giây nào, như một cơn gió cầm trong tay con dao gọt hoa quả vọt lên phía trước.
- DỪNG TAY! – Một tiếng hét đầy giận dữ cùng lo lắng vang lên khiến cô không khỏi nở nụ cười hài lòng. Cô gái váy đỏ giương ánh mắt rực lửa nhìn cô như muốn lập tức ăn tươi nuốt sống cô, nhưng giọng nói lại rất trấn tĩnh. – Lại Tĩnh Nhã, cô đừng hòng dùng chiêu này lừa gạt tôi. Tình cảm của cô giành cho Diệp Hàm chẳng lẽ tôi lại không nhìn ra?
- Ồ? Tôi có tình cảm với anh ta? – Cô mở to mắt, bị sốc không hề nhẹ. – Cô đùa tôi đấy à?
- Nếu như cô không quan tâm đến anh ấy thì sao lại chạy tới đây? Còn muốn đưa anh ấy đi?
- Làm ơn đi, tôi là bị các người bắt đến có được không? – Cô nhăn nhó, con dao trên tay hơi nghiêng, lập tức một vết máu đỏ chói mắt liền xuất hiện. – Cô nghĩ tôi ngu ngốc chắc? Nếu như tôi ngoan ngoãn làm theo lời cô nói, sau đó không phải sẽ bị thủ tiêu?
- Cô đừng có làm bừa! – Cô gái váy đỏ còn hơi nghi ngờ, nhưng thấy những giọt máu không ngừng chảy xuoogns thì bắt đầu luống cuống. Trong đôi mắt tinh ranh kia ngoài lạnh lùng cùng trào phúng ra thì chẳng còn bất cứ một tia cảm tình nào. Chẳng lẽ cô đã sai? Cô ta thật sự không phải cố tình bị bắt, cũng không hề có cảm giác gì với Tô Diệp Hàm? Nhưng...
- Tô Diệp Hàm à, xem ra cô bạn gái bé nhỏ của anh không hề quan tâm đến sống chết của anh rồi, thật sự là vô tình! – Cô lắc lắc đầu, con dao trên tay chuyển hướng, lập tức một vết máu khác lại hiện ra trên cổ anh.
- Bé con... - Anh mím môi gọi một tiếng, ánh mắt tối sầm, nhưng lại không hề phản kháng.
- Anh đã nói sẽ bảo vệ tôi không phải sao? - Cô bắt đầu giở giọng dụ dỗ. – Vậy thì hãy dùng tính mạng của mình để bảo vệ tôi đi!

- Bé con muốn anh chết sao? – Anh nghiêng đầu nhìn cô, chỉ một hành động nhỏ cũng đủ khiến vết thương trên cổ càng thêm sâu.
- Tôi muốn rời khỏi đây.
- Được. – Anh mỉm cười, vẫn là nụ cười ngây thơ, nhưng dười như lại có gì đó không còn như xưa nữa.
Cô có chút ngây người nhìn anh, hoàn toàn không ngờ anh sẽ quả quyết đồng ý như vậy. Không phải ở trong hoàn cảnh này anh nên cảm thấy tức giận hay đau lòng vì bị phản bội à? Nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn còn ở phía sau. Chỉ thấy anh nắm chặt cổ tay cô, dứt khoát vung lên.
- KHÔNG ĐƯỢC!! – Cô gái váy đỏ kinh hoàng kêu thét lên. – TÔI ĐỂ CÔ ĐI! TÔI SẼ ĐỂ CÔ ĐI! ĐỪNG LÀM ANH ẤY BỊ THƯƠNG!
- Tránh đường! – Cô hơi nhíu mày, trầm giọng ra lệnh, con dao trên tay đã cắm gần một nửa vào lồng ngực của anh, máu tuôn xối xả thấm ướt cả bàn tay cô.
- TRÁNH RA, ĐỂ CHO CÔ TA ĐI!! – Cô gái váy đỏ nhìn chằm chằm vào vết thương trên người anh, căm giận quát.
Cứ như vậy, cô thuận lợi đi xuống đại sảnh, cũng thành công tiếp cận với những âm thanh hỗn loạn bên ngoài, nhân lúc bọn chúng còn đang kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì, nhanh như cắt túm lấy cánh tay anh kéo đi.
Chạy!
Tuy rằng không hiểu cái gì, nhưng anh vẫn rất nghe lời, nghiến răng rút con dao kia ra làm vũ khí, một tay nắm chặt cổ tay cô chạy về phía trước, một tay trừ bỏ vật cản, hoàn toàn không để ý chiếc áo mình đang mặc đã thấm đẫm máu từ bao giờ. Trong đầu anh bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất: 'Bé con muốn rời khỏi nơi này!'
------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui