Tên Kiêu Ngạo Tôi Ghét Anh
Trời về đêm gió thổi mạnh hơn, se se lạnh. Nó khẽ run lên rồi quay sang nhìn ông. Ông vẫn ngủ, mặt ông thể hiện được vẻ mệt mỏi thế nào, quay sang hắn thì đang nằm ngủ như ông. Nhưng hắn không nằm mà là ngồi. Đôi lúc đầu gục xuống rồi lại ngẩng lên khiến nó buồn cười. Khẽ tiến lại gần hắn nhìn hắn lúc này trông như con cún nhỏ ngày chơi đùa mệt mỏi nên ngủ không biết gì. “ nhìn kĩ hắn cũng đẹp đấy chứ” vội xua tan cái ý nghĩ mà nó đang tự nhận là “biến thái” quan sát hắn lần nữa nó mở cửa bước ra ngoài.
Không khí bên ngoài còn lạnh hơn trong nhà nữa nhưng nó lại thích ở ngoài này hơn. Khẽ run nó kéo vội khóa áo lên kín cổ cho đỡ lạnh. Nó chợt nhìn xung quanh… chỉ toàn là lá với lá. Định quay trở lại vào nhà vì nó có cảm giác bất an nhưng chợt nó nhận ra có tiếng gì đó ở bụi cây phía trước. Tuy sợ nhưng vì tính tò mò nó đành liều mạng lại xem thử
- Ai đó? Mau ra đây ngay. Tôi nhìn thấy rồi đấy –nó tuy run nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh
- ….
- Có mau ra đây không? –nó cầm cái cây khỗ huơ huơ vào bụi cây.
Bỗng từ trong bụi cây có 1 vật thể nào đó lao ra nhanh như chớp về phía nó. Hoảng hồn nó chỉ biết nhắm mắt lại và hét lên
“AAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Hắn đang ngủ nghe tiếng la “long trời lủng tai” của nó giật mình ngồi dậy chạy ngay ra ngoài sân thì thấy một cảnh tượng chẳng mấy vui vẻ tí nào. Nó đang nằm trên nền đất lạnh ngoài sân. Bên cạnh thì có nguyên một con mèo đen béo ú. Hắn hoảng hồn chạy lại đỡ nó dậy
- Này. Mau tỉnh dậy đi, cô bị sao vậy hả? –hắn cố gắng lay lay người nó nhưng đáp trả câu hỏi của hắn là tiếng “meo meo” của con mèo đen.
Hắn vội vàng bế nó vào trong nhà. Vì trong nhà chỉ có mỗi một cái giường mà giường thì ông nằm rồi nên hắn đành cho nó nằm dựa vào người mình luôn.
- Đã bảo đi đâu cũng phải nói người ta một tiếng mà bây giờ thành thế này đấy. Đúng là hư mà.
Nửa tiếng sau…
“ư…a… Dương…cứu…cứu” –nó huơ tay lung tung rồi gọi tên hắn trong cơn mê sảng sau đó lại nằm im trong lòng hắn mà ngủ tiếp
- Này. Tỉnh lại đi. Cô không sao chứ? Tôi đây này –hắn nghe tiếng động nên lại cất tiếng gọi nó. Tội nghiệp quá. Lại là tiếng im lặng
Cuối cùng, nó cũng từ từ tỉnh dần. khẽ mở mắt nó nhìn thấy mơ màng có 1 người đang chống tay lên bàn ngủ. Tay còn lại đỡ cho nó ngủ trên người mình. Nó tuy rằng rất ngạc nhiên nhưng cố không đánh thức hắn dậy. nhẹ nhàng kiếm cách tiếp đất. Thấy động, hắn trở mình mở mắt nhìn nó…nó cũng nhìn hắn
1s…
2s…
3s…
5’…
Vẻ như không chịu được sự im lặng nữa. hắn mới lên tiếng trước để phá vỡ cái không khí im lặng khó chịu
- Cô có bị sao không cô làm tôi lo quá đấy. đang ngủ thì chạy lung tung để rồi nằm luôn ngoài đó. Có con mèo mà cô cũng sợ vậy à
- Con mèo cũng đáng sợ lắm chứ. Nó từ đâu nhảy ra lại đen thui nữa ai mà không gjât mình cho được chứ -nó cố cãi lý
- Thôi được rồi. lần sau có muốn đi đâu cũng nhớ là phải gọi tôi đi cùng đấy. lỡ có chuyện gì thì sao hả?
- Biết rồi mà.
Nói rồi nó ngồi xuống cái ghế cách hắn một cái bàn chăm chú nhìn về phía ông vẫn đang còn ngủ.
- Sao ông vẫn chưa tỉnh nhỉ. Kì lạ quá. –nó tiến lại cầm tay ông thì…nó cảm nhận được tay ông đã không còn hơi ấm nữa mà thay vào đó là một bàn tay lạnh toát khiến nó rợn gáy giật mình lùi ra xa.
Thấy nó có hành động bất thường, hắn cũng đứng dậy tiến lại chỗ nó. Nhìn khuôn mặt nó tái đi hắn càng lo hơn nữa. Hắn lay mãi hỏi mãi cũng không thấy nó trả lời hắn nhìn về phía ông rồi quay lại phía nó. Hắn lại cầm tay ông cũng giống như nó … hắn giật nảy lùi ra sau khẽ rùng mình. Hắn lại nhìn qua nó một lần nữa. Có cảm giác bất ổn…..
- Tay… tay…lạnh…lạnh –nó chỉ ú ớ được vài chữ rồi chỉ khuôn mặt vẫn biểu hiện một thứ cảm xúc… hoảng
- Ông. Ơi… -hắn lay người ông nhưng vẫn không thấy có tiếng trả lời… hắn áp tai vào người ông khuôn mặt hắn không còn giọt máu… đứng dậy nhìn về phía nó…
- Ông…đi rồi
Không gian lặng đi…. Im như tờ… không có chút biểu hiện gì… nó ngồi bệt xuống đất… hoảng sợ co rúm người lại. hai hàng mi long lanh chợt có gì đó rớt ra rất nhanh từ khóe mi nó… nó nấc lên không thành tiếng… quá nhanh. Thật sự là quá nhanh. Hắn tiến lại gần nó, ôm lấy nó… bỗng có 1 thứ chất lỏng cũng chợt xuất hiện ngay khóe mắt hắn rồi cũng biến mất thật nhanh.
Ông được đưa đến bệnh viện ngay sau đó, bác sĩ nói ông đã đi được khoảng 2 tiếng đồng hồ trước rồi. vì trước đó sức khỏe ông đã không tốt mà nhiệt độ về đêm lại tăng nên ông bị sốt cao nằm mê man.Sự ra đi của ông là một cú shock rất lớn đối với nó. Nó vẫn chưa kịp trả ơn cho ân nhân của mình. Nó thật ngu ngốc khi không nhận ra cái chăn ông đắp rất mỏng như thế.
Tử thần đã cướp ông đi quá nhanh. Nó chưa kịp trả ơn gì cho ông cả. Nó tự đổ lỗi là do nó hết. nó ngu ngốc khi không biết ông lạnh. Thật sự là quá hoảng vì nó chưa được tiếp xúc gì nhiều với ông mà ông đã bị Tử Thần tới đưa đi rồi.
Ông được an táng và được nó với hắn đem gửi vào nhà thờ do không liên lạc được với người thân của ông. Nói đúng hơn thì hình như… ông không có người thân. Sau khi đã hoàn thành xong hết nó và hắn quay lại nhà của ông ở 1 vài ngày xem có ai tới thăm ông không.
- Nhìn kiểu nào cũng thấy ông ấy quen quen sao á –hắn nhìn tấm hình trên bàn
- Cậu thấy giống ai mà quen –nó cũng tò mò
- Đôi mắt, cái miệng… giống quá. –hắn chợt thốt lên
- Giống ai cơ?
- Ông nội tôi. Hiệu trưởng trường mình đấy
- CÁI GÌ? –nó trợn tròn mắt hét lên
- Chuyện gì?chuyện gì thế? –cái hốt hoảng của nó làm hắn cuống lên
- Thầy…thầy hiệu trưởng á. –nó lắp bắp
- ừ. Là ông nội tôi đấy
- hic, chết tui. –nói rồi nó kể 1 mạch cho hắn nghe. Nó kể cho hắn nghe cả chuyện leo rào gặp thầy rồi chuyện thầy tự ca ngợi về thằng cháu quỉ tử quậy phá. Nó hăng say kể khiến lũ chim bên ngoài cũng phải bay đi…
Hắn nghe nó kể mà khuôn mặt không ngừng thể hiện các loại cảm xúc hỗn độn. Vui, ngớ ngẩn, … đúng là ông hắn đi tới đâu gây ấn tượng tới đó. Hắn đã ngấm ngầm đặt cho ông cái tên là “ông bụt teen” mà lị
- nói tóm lại là thế nào nhỉ?
- Ông nội anh rất giống ông ấy –nó chỉ về phía tấm hình
“rất thông minh” Từ phía cửa có 1 dáng người bước vào vẫn động tác cũ, vẫn dáng người cũ…
- thầy
- ông
nói rồi 2 nhân vật của chúng ta không hẹn mà cùng nhìn thầy hiệu trưởng với ánh mắt tò mò
- sao thầy/ông lại ở đây? –đồng thanh
- ta đến thăm em trai ta – thầy hiệu trưởng thản nhiên trả lời tay vuốt ve bộ râu
- EM TRAI? – đồng thanh tập 2
- Phải. mà hai đứa có hẹn trước à. Ngạc nhiên lắm à. Nó là em trai ta, chính xác hơn là em cùng cha khác mẹ đấy
Nói rồi thầy kể cho nó nghe về chuyện của mình. Vì cha thầy và ông lúc đó cũng rất đào hoa nên đã yêu hai người phụ nữ. Đó cũng là nguyên nhân tại sao ông và thầy không nhìn mặt nhau.
- Nhưng mà thầy ơi. Sao ông lại ở đây 1 mình hả thầy? –nó lên tiếng hỏi
- À. Tại vì nó ghét ba nó có 2 vợ. nên cũng không lấy vợ. giờ ở đây . Bệnh thì nặng mà cứ thích ở một mình thôi. Mà thôi. Ghé thăm bọn cháu tí. Ta đến nhà thờ đây –nói rồi ông đứng dậy toan về phía cửa thì hắn chạy theo kéo lại
“ông cho bọn cháu ở đây vài hôm nhé”
“đc thôi cháu yêu. Ta thấy cô bé đó được đấy” – thầy hiệu trưởng nháy mắt
“ông mau đi đi”
Quay qua chào nó rồi thầy hiệu trưởng đi luôn.
- Lúc nãy thầy nói gì với anh đấy?- nó nhìn hắn bằng ánh mắt đa nghi
- Gì đâu? Dặn dò vài việc ấy mà. Haha –hắn cười
- Xạo nè. Nói xấu tui đúng không? –nó đánh hắn 1 phát điếng người
- Đau. Cô đánh nhẹ quá hơ. –hắn xoa xoa chỗ bị đánh
- Nhẹ chứ sao không? Đâu có như anh?
- Như tôi sao nào? Nhẹ mà tuôn trào nước mắt đây nè.
- Kệ anh. Giờ chúng ta làm gì.
- Làm gì là làm gì. Ai biết làm gì
- Hay nhỉ? Nói nhiều. VỀ -nó phán cho hắn 1 gáo nước lạnh ngắt. nguyên 1 chữ “về” kéo dài đằng đẳng
- Cô đang giỡn hả? lết xuống đây đã rồi đi về. cô dư xăng lắm à
- Xăng có tốn bao nhiêu đâu. Sao anh keo kiệt thế hả?
- Xăng cũng tốn tiền lắm đó. Cô đừng có mà coi thường chuyện đó.
- Không nói nhiều. tôi muốn đi về -nó mặt hầm hầm hét vào mặt hắn
- Không. Thích thì đi bộ mà về
Hai người đứng nhìn nhau bằng ánh mắt hận thù, đáng ghét. Muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Chỉ cần có người ngoài cuộc nhảy vào thôi cũng sợ sẽ bị cháy thui ngay sau đó. =]] nó bay vào túm tóc hắn, hắn thì không biết làm gì nó hết chỉ biết đẩy nó ra….
Đang tấn công, phòng thủ khí thế thì….
“ở đây hả? Sao nhỏ thế?”
Tiếng người ngoài sân khiến hắn và nó phải dừng lại cơn đấu đá nhau rủ nhau ra cửa … rình. Cái giọng khá quen, dáng người khá quen… nguyên 1 băng đảng của hai anh nó, “vợ chồng” Hoa, Thùy Lâm, Thiên Bảo và cái con nhỏ không ai ưa… Juri
- SAO MỌI NGƯỜI LẠI Ở ĐÂY? –hắn và nó ú ớ đồng thanh
- Đy chơi –cả đám
Rồi không hẹn nhau cả đám cười ha hả vì…hắn và nó bây giờ chẳng khác gì mới đi ăn trộm về. mặt mày lấm lét, tóc tai bù xù….
Sau trận cười no nê của cả bọn. Nhỏ Juri bắt đầu bám lấy hắn mãi không buông. Cả bọn rủ nhau ra khu rừng phía sau nhà chơi trò mạo hiểm. Phân đội thì thừa mất 1 người nên cho làm trọng tài đó là anh hai nó. Nó và hắn 1 đội mặc cho sự gào thét của Juri, “vợ chồng” Hoa 1 đội, Thiên Bảo và Juri , cuối cùng là anh ba nó và Thùy Lâm.
Anh hai nó ra quy định ác quá, bắt cả bọn làm gì thì làm. Đến sáng ngày mai phải nguyên vẹn trở về và không được để anh hai nó nhìn thấy. đội thắng sẽ được làm những gì mình thích với những đội còn lại…. Ai sẽ thắng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...