8h tối mọi người trở về nhà chỉ còn nó và hắn. Vì sợ bệnh sốt của nó chưa khỏi nên hắn chỉ về nhà tắm rồi qua đây túc trực đến sáng luôn.
-Anh ngủ sàn đấy nhé, phòng tôi không có ghế hay nệm đâu. Phòng ba tôi thì chưa dọn sạch nên không ngủ ở đó được. – Nó ngồi ở ghế xem lại bài tập.
-Biết rồi, tôi ngủ đâu cũng được. Cô không cần lo. – Hắn vừa mở laptop vừa nói.
-Hơ.. ai thèm lo cho anh chứ. Hâm!
Hắn không nói gì, chỉ tập trung vào cái máy tính trước mặt làm nó có chút tò mò. Đúng ra nếu nó châm chọc như thế hắn phải xỉa móc lại mới đúng, lần này thì im ru. Nó gấp tập lại chạy đến xem hắn coi gì mà say mê.
-Á á á!!!!! MA!!!!
Nó la toáng lên, thì ra hắn đang coi phim kinh dị, hèn gì mà chăm chú thế đấy. Toàn cảnh máu me đầu người không a. đã vậy còn có mấy con ma lảng vảng nửa chứ. Hắn nhếch môi:
-Sợ thì đừng coi, lá gan nhỏ như gan kiến vậy mà…
-Ai bảo… ai bảo tôi sợ, tôi thích xem phim ma lắm nha. – Nó hùng hổ .
-Vậy ngồi đây coi chung cho vui.
Hắn kéo nó ngồi xuống, dù còn sợ nhưng thật sự mấy bộ phim này rất hấp dẫn nha. Nó cũng thích coi lắm nhưng ngày nào xem là tối đó phải ngủ với mẹ nó mới yên tâm vào giấc được ( như con nít nhỉ). Hôm nay không có mẹ, trời lại mưa to sấm sét đùng đùng làm nó thêm ghê sợ. Còn hắn chỉ nhếch môi cười gian vài cái, mỗi lần tới cảnh ma là nó ôm chặt lấy hắn ấm lắm, mà nó có biết gì đâu. ( cái này gọi là lợi dụng phải hông ta ?Ơ-Ơ)
Sau khi xem xong mấy tập phim kinh dị, nó vào giường đi ngủ, người vẫn còn rung, mặt thì xanh lè. Phim gì mà y như thật, toàn ma với ma lại gặp ngay cảnh mưa giống tối nay không biết nó có ngủ được không nữa. Còn hắn thì cứ ôm bụng cười nó làm nó lườm đến lác cả mắt. Hắn dời cái ghế sopha dài vào phòng nó, vừa canh nó vừa dễ ngủ.
“BỤP TÁCH”
Bỗng màn đêm bao phủ cả căn nhà, cúp điện rồi.Nó sợ hãi ngồi dậy ôm lấy cái gối, tay sờ soạn lung tung. Hắn cầm cái điện thoại chiếu đèn sáng lên, định đi xem thử thì bị nó níu lại.
-Đừng ra ngoài phòng, ở đây với tôi đi, tôi sợ ma lắm. - Nó nói, mồ hôi ướt cả khuôn mặt.
-Cô ổn chứ, lúc nãy xem phim làm gì để giờ sợ. Tôi sẽ ở đây, không đi đâu. – Hắn ngồi bên cạnh trấn an.
Ngoài cửa sấm sét cứ chớp nhoáng không ngừng, tiếng nước chảy ra rít trong màn đêm nghe thật kì dị. Nó nằm xuống giường, hắn vỗ nhẹ lên trán, vuốt mái tóc nó rồi nằm xuống chiếc ghế sôfa cạnh cửa, đắp chăn định ngủ.
Nó không thể nào ngủ được, cứ trăn trở không yên. Nó sợ ma từ nhỏ, khi nào cúp điện thì mẹ phải ngủ với nó. Nhiều tiếng động kỳ lạ vọng vào tai nó rất ghê sợ. Không ổn rồi, nó phải tìm cách khác thôi, nó nhìn hắn có chút do dự.
“- Giờ sao nhỉ? Mình không thể ngủ chung với hắn được. Nhưng với kiểu này thì sao mà mình ngủ ngon đây. Đành làm liều vậy, một lần thôi.”
Chiến đấu nội tâm một lúc lâu nó quyết định sẽ kêu hắn dậy, nhưng trông hắn có vẻ đã ngủ rồi thì phải.
-Ê!
-Gì vậy. – Hắn ngồi bật dậy nhìn nó. Vậy là chưa ngủ.
-Ờ … Ờ thì… anh có thể…. Có thể… ngủ …ngủ cùng tôi không. – Nó chọc tay vào nhau, phùng má.
-Cô giỡn đó hả? – Hắn có chút khó hiểu
-Xin anh đấy, nếu không có người ngủ cạnh tôi thì tôi không thể nào ngủ được… mà giờ chỉ còn anh..
Nó định nói thêm nhưng hắn đã phóng lên từ lúc nào, đắp chăn lại nhìn nó.
-Nhìn gì mà nhìn, ngủ đi. Cô phải biết ơn ông trời vì đã để cho cô được ngủ với người đẹp trai như tôi đấy.
-Xì! Không tại anh cho tôi xem mấy cái phim đó( là phim gì? ~.~) thì tôi đã ngủ ngon rồi.
-Cái này là do cô đòi coi nha, tôi đâu có ép.
-… - Nó cứng họng.
Hắn nhắm mắt không để nó nói gì thêm, nó cũng nhẹ nhàng nằm xuống. Nằm chung hắn nó có chút gượng nhưng lại cảm thấy rất ấm, rất thoải mái. Hắn nằm rất gần nó, từng hơi thở và cả cái mùi nam tính quen thuộc nó có thể ngửi rõ ( cho ta ngửi với ^^). Mà hắn mau ngủ thật, mới nằm xuống mà đã ngủ ngay rồi. nhưng như vậy không có nghĩa là nó đã dễ dải với hắn. đặt một cái gối ôm vào giữa để đề phòng rồi mới ngủ.
***
Sáng hôm sau nó dậy sớm hơn bình thường nhưng vẫn không thấy hắn đâu. Nó đi xuống nhà, tay chân uể oải duỗi thẳng ra ngáp òa một cái.
-Hôm nay trời chắc có sét đánh vào khu này. – Hắn nói bâng quơ.
-Nếu có thì thiên lôi sẽ đánh anh đấy. – Nó thong thả ngồi vào ghế “đối đáp”
-Hôm qua ngủ ngon chứ? Mà ngủ với tôi sao không ngon được đúng không.
-Hôm qua tôi trăn trở hoài mà ngủ không được, lại thêm tiếng ngáy như sấm của anh nữa.
-Có à? Sao tôi không nhớ nhỉ?
Hắn gãi đầu suy nghĩ còn nó thì cười gian, nó nói dóc đấy chứ tối hôm qua nó ngủ không biết trời trăng mây đất là gì sao biết hắn có ngáy hay không. Ăn xong bữa sáng và soạn tập sách đầy đủ, nó ngồi sau chiếc xe đạp quen thuộc cùng người “tài xế” quen thuộc lên đường.
-Hôm nay cô biết kết quả thi vẽ tranh đúng không?
-Ừ. – Nó vừa ngậm cây kẹo vừa nói.
-Nhớ chia quà cho tôi đấy.
-Anh khỏi lo, tôi đã hứa thì sẽ giữ lời, nếu cô mà tặng tôi cái váy thì tôi sẽ cho anh luôn, không cần chia. Hehe…
-… - Hắn á khẩu chẳng biết nói gì hơn.
Nó vẫn vui vẻ mà không biết rằng sẽ có một chuyện không hề nhỏ sắp xảy đến.
Trưa, nó đang cặm cụi vẽ cảnh vật trong trường thì bị Triệu Lương mạnh bạo kéo tay ra khỏi ghế và đứng ở giữa sân trường. Các học sinh tò mò bắt đầu đi đến đông hơn.
-Anh buông tôi ra mau đi!!! – Nó tức giận
-Sao phải buông, em đừng quên chúng ta sắp đính hôn và hôm nay anh sẽ cho mọi người biết việc này. – Triệu Lương cười một cách đểu giả.
-ĐỒ ĐIÊN ! Anh thả tôi ra, tôi sẽ làm chuyện này cho ra lẽ. Mau buông tay tôi ra.
Nó không ngừng la hét nhưng chẳng tích sự gì. Mọi người xon xao nhiều lên ác đi tiếng la của nó. Triệu Lương mỉm cười nhìn xung quanh vô cùng hài lòng:
-Hôm nay, Triệu thiếu gia tôi có chuyện muốn nói với tất cả mọi người đó là. – Hắn nắm tay nó giơ lên. – Thiên Tố từ nay chính là n…
-Người yêu của Du Lạc Hy này!!!
Từ trong đám đông, hắn dõng dạc lên tiếng làm mọi người ồ lên còn Triệu Lương thì tái mặt vì giận. Nó còn ngơ ngáo tìm kiếm trong đám đông thì cùng lúc đó hắn bước ra, khuôn mặt lúc nào cũng nhìn Triệu Lương bằng ánh mắt sắc bén giật tay nó về phía mình.##############################################################################
hello mọi người, tuần sau Au sẽ xuyên đăng truyện vì Au đã thi xong rồi, vì vậy mong mọi người vẫn ủng hộ truyện của Au nha :) :) :)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...