Cậu cứ lặng im đăm chiêu chìm trong đống suy nghĩ rối bòng bong như mớ rau hẹ của mình mà không biết thời gian đã trôi qua thật mau...
"Cậu Yang, ông chủ cho gọi cậu!"
"..."
***
7h00' Pm, phòng ngủ.
"Ông già nói gì? Tại sao không mở đèn, cậu là cú à?" hắn tháo chiếc áo khoác quăng phịch xuống giường. Cậu đang lặng yên co gối ngồi tại 1góc salon, vòng tay ôm lấy 2chân mình...
---FLASH BACK---
Người đàn ông trung niên với khuôn mặt âm trầm chễm chệ uy nghi trên chiếc ghế bành sau bàn làm việc. Cậu đã bao lần nhìn thấy cảnh tượng này trên ti vi và thật nực cười, bây giờ chính mình lại vào vai kẻ đồi bại đáng thương chuẩn bị để người ta hạ nhục.
"1 tháng, tôi sẽ để yên trong 1tháng, khi chơi chán rồi nó sẽ ngoan ngoãn! Cậu nên biết mình chỉ là thứ công cụ để lợi dụng." ông biết tính con trai mình, ngạo mạn và ngoan cố, đối đầu chỉ kích thích thêm hứng thú của nó. Vậy nên tốt nhất là âm thầm triệt bỏ cậu. Tuy nhiên ông đã không lường trước vở diễn hoàn hảo của con người đầy tiềm năng kịch nghệ-Yang YoSeob!
Cậu phô ra đôi mắt to tròn ngây ngô chân thành nhất, 2tay bối rối đan vào nhau vặn vẹo: "anh...anh ấy yêu con, xin bác..." đùa sao, hắn trả tiền cho cậu làm gì, phải diễn thật đạt chứ. Tuy là buồn nôn một chút nhưng thôi ráng nhịn vậy.
"Câm miệng, muốn tiền của nó sao, tôi sẽ cho cậu."
Hứ, tiền đương nhiên muốn rồi, nhưng hắn đã bảo trả gấp đôi, cậu đâu dại chứ!
"Con chỉ cần anh ấy! Con... Chát!" câu nói chưa dứt đã bị chặn lại bởi cái tát tai cực mạnh, tiếng vang chát chúa và cơn bỏng rát trên má như muốn vạch trần vở diễn của cậu! Sững người trong thảng thốt... Mẹ cũng chưa1lần tát cậu, vậy mà giờ đây, cậu đang chịu đựng vì thứ gì chứ?
"Tiền tôi sẽ sai người chuyển vào tài khoản của cậu, sau 1tháng, cút khỏi đây!"
"Nếu anh ấy muốn tôi đi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện lại." cậu chùng mắt, khẽ để lại một câu và quay lưng biến mất sau cánh cửa. Cậu không thể diễn nữa, cái tát suýt nữa làm cậu phát điên...
---END FLASH BACK---
"Tại sao những người quyền lực luôn tàn nhẫn đánh đổi hạnh phúc của chính đứa con mình rứt ruột sinh ra..." âm lượng nhỏ vừa đủ để nghe. Hắn khựng lại, vươn tay mở đèn, chậm rãi tiến về phía salon. Cậu vẫn co người cúi đầu.
"Có chuyện gì? Mau nói!" hắn cúi xuống nâng cằm cậu... Mắt hắn mở to kinh ngạc trong 1thoáng rồi ánh lên nét giận dữ xen lẫn đau xót... "Cha tôi, đánh cậu?" nhìn vào một bên má sưng thũng, đỏ lằn dấu tay, máu trong người hắn cứ như sôi lên, đôi đồng tử đen sẫm lại, bàn tay bất giác siết chặt chiếc cằm nhỏ
"A!" cậu nhăn mặt la khẽ làm hắn giật mìh buông tay.
"Tại sao không bôi thuốc?" hắn đạp chiếc bàn kính ra xa, khuỵ 1bên gối tì xuống sàn, mặt đối mặt với cậu. Nhìn rõ ràng hơn vết sưng, cảm giác như bị kim châm vào cơ thể, đau nhói, nhức nhối...xót xa. Bàn tay ấm nóng ủ lấy mặt cậu và mơn nhẹ lên vết thương, thật nhẹ nhàng chậm rãi như sợ làm đau cậu. Cậu vẫn dùng đôi mắt to tròn mọng nước nhìn hắn: "Ông ấy, luôn tát anh như thế này sao? Anh đau hơn tôi, phải không?"
"Lo cho cậu đi!" hắn gằn giọng, lúc nào rồi mà cậu còn lo cho hắn chứ. Là hắn đang giận cậu, hay giận bản thân mình đã ích kỉ ép cậu vào cục diện hiện tại?
"Có đau không?" giọng hắn trầm ấm dịu dàng. Khuôn mặt cậu bây giờ mới đầy vẻ uỷ khuất, nước mắt giọt ngắn giọt dài trào ra lăn trên tay hắn, gật đầu lia lịa đấm thùm thụp vào ngực vào vai hắn:
"Là tại anh, tên khốn, lần đầu tiên bị tát mà đó lại không phải là mẹ tôi! Nhục nhã, ê chề, anh hiểu sao? Hiểu sao, đồ khốn...A!" cậu giật mình thảng thốt cứng người, nước mắt lăn trong vô thức... Hắn đang làm gì? Liếm nhẹ lên vết thương, hút đi những giọt nước trượt dài ướt đẫm đôi má bầu bĩnh. Cậu bất ngờ đến lặng đi quên phản kháng cho đến khi đôi môi hắn di chuyển sang bờ môi mọng, khẽ ngậm lấy môi cậu và bắt đầu hôn! Sao cậu không đẩy hắn ra và la lên như mọi khi, sao không thể phản kháng? Cậu nhìn khuôn mặt hắn đang phóng đại trước mặt mình, đôi mày kiếm mạnh mẽ, hàng mi dày và làn da trắng, hắn rất đẹp trai...và...nụ hôn của hắn rất nhẹ nhàng, lại không cắn cậu như mọi khi... Cậu khẽ khép mắt đón nhận nụ hôn...nhưng khi hắn bắt đầu trượt tay vào trong áo và tách ra môi cậu... MWO? Đêm! Phòng ngủ! Cùng hắn! Đang hôn nhau?! Anwdueeeee! Cuối cùng bộ não cũng đã phân tích xong tình huống hiện tại! Cậu dứt khỏi nụ hôn, đẩy hắn ra thở dốc.
"Chuyện gì?" hắn nhíu mày không hài lòng khi bị cắt ngang.
"Tôi, tôi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...