Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Đôi mắt thâm thuý đăm chiêu như còn đang chìm trong trầm tư suy nghĩ. Hắn không cười, chỉ lặng yên đưa tay mơn lên cánh môi vừa in dấu nụ hôn còn vương vị ngọt ngào phảng phất xót xa... Cậu vẫn yêu hắn!
Yoseob đã "bất đắc dĩ" thế nào đến nỗi phải bỏ lại cha hắn, không lẽ cậu bị thương? Nhưng nếu chỉ vì bị thương mà bỏ lại cha hắn há chăng cậu cũng tầm thường ham sống sợ chết?
Mọi thứ rối tung khiến Junhyung điên đảo. Có phải vì quá rối loạn mà trong tim dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ? Hắn với áo sơ mi nhanh chóng mặc, nút vẫn chưa kịp cài lấy 1hạt đã vội lao xuống lầu
"YOSEOB!"
"..." cậu quay lại khi vừa bước ngang cửa
"Đợi tôi chở ra sân bay"
"Hôm nay anh có cuộc họp mà! Không cần đâu" xem thái độ của Junhyung dường như đêm qua không xảy ra chuyện gì. Nhưng...nhìn hắn áo quần xộc xệch, mái tóc hơi rối thế kia còn gợi cảm hơn cả nude toàn phần. Yoseob đỏ mặt quay đi, nhìn tiếp sẽ thành trẻ hư mất!
"ĐỨNG LẠI! Cuộc họp huỷ rồi, đợi tôi dưới gara" khi Junhyung đã đanh giọng thì không có chỗ cho sự từ chối
"..."
***
Trên đường đến sân bay Incheon, Yoseob bẽn lẽn gợi chuyện
"Tối qua...tôi say lắm à?"

"Đoán xem?"
"Tôi không làm gì quá đáng chứ?"
"Ngoài việc đập đầu, tát và đấm đá tôi thì không.có.gì.quá.đáng" Junhyung nhấn mạnh từng chữ cuối câu.
"..." cậu đổ mồ hôi, im lặng là thượng sách!
"Nói tôi biết 1việc!" sau 1hồi im lặng, hắn mở miệng
"?!!"
"4năm trước tại sao giấu tôi gặp cha?"
"..."
"Bác ấy...cấm tôi nói"
"..."
Sau đó là 1chuỗi dài im lặng. Vừa đến nơi Junhyung đều giọng, mắt vẫn nhìn phía trước:
"Tôi không vào"
"Anh về đi" Yoseob nén buồn mở cửa xe. Vừa chạm nắm vặn cậu cứng người khi tay kia bị Junhyung bất chợt nắm chặt
"Còn 1thứ chưa đưa cho cậu"
"Thứ gì?"
"Quà may mắn" nhanh như cắt hắn kéo Yoseob đổ vào người, hôn lên môi cậu cái hôn "lạ lùng", ngậm nhẹ cánh môi mọng khẽ mút và giữ lấy, không cho cậu rời ra cũng không tiến lưỡi vào. Nụ hôn không nhạt mà vương đầy luyến tiếc...
Yoseob đơ dại như thả hồn lơ lửng trên mây, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên cậu mới giật mình phát hiện đã vào sân bay từ bao giờ. Là...hắn gọi!
"Hm?"
"..." bên kia im lặng rất lâu rốt cuộc giọng nam trầm nghẽn vang lên
"Sớm trở về với tôi!"
Cạch! Tua.tua!

"..." điện thoại trong tay run rẩy, cái run truyền sang cả đôi vai gầy yếu, thân ảnh nhỏ bé run bần bật
"Saranghae...em vẫn chưa nói xong, Hyungie... Hức...hu...hu hu" nước mắt trượt dài trôi theo tiếng nấc. Hắn nhớ cậu, là thế ư? Sao cứ phải dằn vặt nhau đau đớn bởi lời yêu không thể nói thế này? Sao cứ như chia tay mãi mãi...
***
Vô hình ta gieo hạt yêu thương vào tim,
Dùng nụ hôn và tiếng yêu làm phân bón.
Nước mắt cho mầm non thêm mạnh mẽ...
Cho hạt giống nẩy mầm!
Cho rễ cắm sâu trong tiềm thức!
Cho yêu thương đâm chồi vĩnh cửu!
Nên đã đau, là tê tâm liệt phế...
***
Nhìn bóng máy bay khuất dần sau dải mây trắng dài bất tận, Junhyung tự an ủi, ít nhất lần này là hắn tiễn cậu đi, cũng chỉ 3-4 ngày ngắn ngủi...
***
Sau khi về thẳng công ty chủ trì cuộc họp quan trọng vì mình mà gián đoạn cả giờ đồng hồ, vừa ra khỏi phòng họp Junhyung gọi ngay cho Boyoung. Chuông đổ rất lâu cô mới bắt máy giọng mệt mỏi
"Oppa! Cả đêm qua em phải thực hiện ca phẫu thuật khủng khiếp, không bắt điện thoại của anh thật xin lỗi"

"Vậy...em nghỉ đi! Ngày mai chủ nhật anh cần gặp em gấp, 8h tại Clover"
"8h? Anh...nói ngay bây giờ không được sao?" Boyoung ngập ngừng, 8h ngày mai...
"4năm trước khi em cứu Yoseob. Anh muốn biết toàn bộ câu chuyện!" Junhyung rõ ràng tuyên bố làm cô chết sững
"Sao đột nhiên anh..."
"Trước đây em muốn nói anh đều nổi giận ngăn cấm, giờ anh cần biết sự thật"
"..."
"Đ..ư.ợc.. Mai..gặp.." Boyoung cúp máy, mặt đã tái lại càng tái. 1khi chấp nhận nói ra đồng nghĩa cô tận tay bắt cầu cho Junhyung trở lại với Yoseob, rời khỏi mình, khỏi 4năm tình yêu cố tâm bồi đắp. Nhưng lương tâm không cho cô nói dối, phải nói thật và cô nhất định sẽ nói hết sự thật...
Boyoung ngả xuống nệm mắt nhìn ra xa xăm ngoài cửa sổ, dây thường xuân trước lầu quắt queo trong gió mướt, héo tàn như lòng cô lúc này... Cảm giác không đau đớn như tưởng tượng, là phiền muộn mất mát mà thôi! Điều thật sự khiến tim đau nhói lúc này là ngày mai nam nhân luôn bên cô có thể sẽ không còn làm thế nữa...
***
Sáng hôm sau Boyoung đúng hẹn đến cafe Clover. Đứng phía bên kia đường cô thấy Junhyung qua lớp kính dày trong suốt!
"Hyunseung, xem mắt vui vẻ..." khẽ thì thầm cô hít 1hơi sâu định băng qua đường, bỗng chuông điện thoại reo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui