Yoseob nửa thân trần ngồi trên nệm, khuy quần và dây kéo mở toang xộc xệch nhưng "người ngắm cảnh đẹp" không còn tâm trạng nào để hưng phấn, lửa dục thoát sạch không sót 1mảnh. Dưới đèn thuỷ tinh, ánh sáng bàng bạc càng tôn rõ nét "vết tích lạ". Junhyung leo nhanh lên nệm để nhìn rõ hơn, hắn nheo mắt quan sát vệt đỏ hồng trên bụng phải Yoseob, vết sẹo chìm dài khoảng 1gang tay và tương đối lớn. Chúa ơi cậu từng trải qua chuyện gì?
"Seobie, nói tôi biết vết sẹo này...do đâu mà có?" Junhyung rùng mình khi đưa tay chạm vào vết sẹo, tuy qua phẫu thuật rất tinh xảo, da không bị lồi ra nhưng hẳn cậu rất đau đớn. Tim, đột nhiên nhói!
Bốp!
"Sẹo? Sẹo gì? Ô...Tôi làm quái gì có sẹo nào...ấc...ô ô..." Yoseob đánh thẳng vào đầu Junhyung phủ nhận, có lẽ sâu thẳm nơi tiềm thức ý niệm che giấu vết thương, khát khao quên đi kí ức kinh hoàng quá mạnh mẽ khiến cậu quên mất chúng trong cơn say điên đảo.
Không để tâm đến Yoseob đánh mình, Junhyung nắm vai cậu lắc mạnh, giọng gấp gáp cực kì mất bình tĩnh, đứa khốn khiếp nào làm thương cậu?
"Vết sẹo trên bụng! Nhìn đi! Nói tôi biết tại sao! Seobie tỉnh lại, mau tỉnh cho tôi"
"Andwae! Không...ô...không mà... Ô ô..." Yoseob giẫy khỏi gọng kìm, quẹt nước mắt nhoè nhoẹt từ từ lùi lại xoay người úp mặt vào gối, trước mắt lại hiện ra cảnh đống đổ nát hoang tàn, sắc đỏ bi thương của hoàng hôn, của lửa, tiếng nổ kinh hoàng, máu...
"..."
ẦM! Tiếng oanh tạc lớn chấn động thần trí, Junhyung không tin vào mắt mình khi nhìn thấy vết sẹo thứ 2 kéo dài từ vai phải xuống lưng Yoseob, cảm giác đầu ngón tay mất sức run rẩy, buốt như có ai cầm kim đâm vào. Hắn chạm lên vệt trắng đục xen chút đỏ hồng chói mắt
"Cậu...cậu còn bao nhiêu vết thương giấu tôi? YOSEOB! DẬY MAU, TÔI RA LỆNH CẬU TỈNH LẠI" bất chấp thân thể nhỏ bé cố gắng trốn tránh, hắn không đủ bình tĩnh và kiên nhẫn nữa.
Bị bóp chặt ép nhìn thẳng vào gương mặt tuấn dã đang khắc sâu vẻ rối bời, Yoseob hoảng loạn, chỉ cảm thấy đầu nhức buốt, từng mảng kí ức chồng lên nhau ồ ạt
"Không! Huhu... Cứu với, Hyungie..." cậu điên cuồng liên tục lắc đầu, nắm tay siết chặt bấu ngược lại hắn trong khổ sở vật vã
"Nóng! Huhu... Em rất đau, sao em gọi mãi anh không đến? Hu...hu...tại sao? Sao anh không đến...hu hu..."
"Cậu nói gì?"
"Máu, cha anh chảy rất nhiều máu...huhu... Tối... Lửa đang cháy... Em đau quá...hu...hu..." Yoseob càng nói càng loạn, ú ớ chữ này dính chữ kia rất khó nghe, cậu ôm lấy bụng phải khóc đến tím tái mặt mày rồi tiếp tục lắc đầu xua tay
"Em bỏ bác ấy lại...huhu...không muốn...hu... Không đâu... Quay lại toàn là lửa...hu...không kịp...hu hu..."
"SEOBIE! Bình tĩnh! Nhìn anh, nhìn anh này! Từ từ, nói chậm thôi, nói anh biết khi ấy xảy ra chuyện gì?" Junhyung chụp lại tay cậu cố gắng trấn tĩnh dù hắn cũng đang rối đến phát điên
"Huhu... Sao anh không đến, tại sao? Hu...hu" Yoseob không nghe gì đấm thùm thụp lên ngực kẻ đối diện vẻ trách móc, đấm đến tay tê rần... Junhyung bất lực ngăn cản, ôm chặt khoá cậu trong tay, mái đầu vàng ghé vào vai hắn rũ rượi khóc. Miệng vẫn oán trách "Sao anh không đến"
.
.
.
Im ắng...
Khóc mệt lả người, Yoseob ngủ quên trên vai người yêu, trong cơn mê nước mắt vẫn lăn dài thấm đẫm vai hắn...
Mặc lại áo, cài khuy quần chỉnh tề xong cho Yoseob, Junhyung nhẹ nhàng đặt cậu xuống nệm, đắp chăn cẩn thận. Nhìn thân ảnh nhỏ bé mệt mỏi ngủ, mày nhíu chặt, hàng mi ướt giật giật run nhẹ, chiếc miệng nhỏ mếu máo trông đến tội nghiệp, hắn lau vệt nước chưa khô trên đôi má phúng phính, vuốt ngược tóc mái cậu.
Phát hiện bất ngờ làm người sáng suốt như Junhyung cũng bàng hoàng trống rỗng
.
.
"Không được, anh mau cút ra"
.
.
.
"Không được mở đèn! ANDWAE"
.
.
.
Khi bị dị ứng ngăn hắn giở áo, trong phòng tối ngăn hắn mở đèn, sau 1đêm ngủ cùng hắn lại dậy sớm mặc quần áo chỉnh tề...
Junhyung lặng yên tựa lan can ngoài ban công hớp ngụm cà phê đắng, cơn gió lạnh thổi mạnh làm lá cây xào xạc, cành cây va vào nhau lạch cạch như tiếng lòng hắn lúc này. Junhyung cố gắng kìm cơn xúc động, bình tâm nhớ lại từng chi tiết nhỏ, sắp xếp chúng 1cách logic nhất...
"Vì muốn che giấu vết sẹo sao?" nếu cậu chủ tâm muốn giấu hẳn khi tỉnh lại có cậy miệng cũng vô ích. Chưa kể say quắc cần câu thế này 99% sẽ quên sạch chuyện đêm nay. Tốt nhất làm theo cách của mình. Muốn giấu thì hắn cứ xem như không biết.
Tai nạn 4năm trước ư? Phải rồi! Boyoung đã cứu cậu, cô chắc chắn biết. Ngay lập tức Junhyung móc điện thoại:
Bíp...tua...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...