Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

"Rốt cuộc sau 14ngày em vẫn phải tỉnh lại. Cha Lee bảo không cần làm vệ sĩ nữa và đưa em trở lại trường học. Sống cuộc sống của mình, không ai xua đuổi chán ghét. Tránh mặt Kwangie, em nghĩ anh ấy sẽ cảm thấy thoải mái tự do khi thoát khỏi cái đuôi 10năm trời dai dẳng, thoát khỏi con ác quỷ vô tình mà anh ấy luôn miệng dè bỉu. Nghe quản gia nói anh ấy liên tục uống rượu đánh nhau, em vẫn thờ ơ mặc kệ. Son Dongwoon và Lee Kikwang đã không còn liên quan gì nữa!" cậu ực cạn ly rượu và gọi thêm 2ly khác. Yoseob vẫn chưa đụng giọt nào, cậu muốn tỉnh táo để lắng nghe hồi kết
"1tháng sau đột nhiên Ha Eun tuyên bố đi du học. Tối hôm đó Kwangie lên phòng em sau khi uống rất say..."
--"SỐ PHẬN" CONT--
"Thiếu gia tìm tôi có chuyện gì?" Dongwoon mở cửa hờ hững, có lẽ Kikwang tức giận vì Ha Eun bỏ anh đi du học, thế can gì tới cậu?
Cửa vừa mở Kikwang đã lao vào ôm chầm cậu, giọng lè nhè:
"Đừng bỏ anh!"
"Tỉnh lại rồi về phòng ngay đi! Tôi không phải Ha Eun" Dongwoon khó chịu cố đẩy Kikwang ra, bỗng cậu khựng lại khi nghe chữ tiếp theo
"Woonie..."
"..."

"Tại sao cố chấp bám sau anh hơn 10năm. Chịu đòn thay anh, nhận tội thay anh, đánh người thay anh, thậm chí chết thay anh. Bây giờ ngay cả nhìn anh cũng không muốn, tại sao?"
"Lúc ấy tôi là vệ sĩ. Chẳng phải khi tôi nhận tội, chịu đòn thay anh, anh chỉ cười xê xoa chạy đi vui vẻ nơi khác sao? Anh kêu tôi đánh người vì nó động vào Eun bé bỏng của anh. Tôi khác 1con chó là mấy?" cậu lạnh lùng chua chát
"Son Dong Woon! Sinh ngày 6-6, gặp anh lần đầu tiên vào sinh nhật 5tuổi. Trong hơn 10năm nhận tội thay anh 1693 lần, chịu đòn thay anh 719 lần, vì anh mà đánh người 36 lần, vì anh rút súng 1lần và...chết thay anh 1lần!"
"M...Mwo?" Dongwoon sững sờ như không tin vào tai mình
"1tháng qua anh như thằng điên luôn ngoái đầu tìm tên nhóc ở xa xa phía sau mình, em không còn ở đó. Anh uống rượu, đánh nhau để mình bị thương, để cha biết anh cần vệ sĩ. Em vẫn thờ ơ, em thật sự không lo lắng cho anh sao?"
"Không!"
"Tại sao đỡ đạn thay anh?"
"Tôi..." Dongwoon cũng không biết vì sao giây phút đó cậu lại chắn trước Kikwang
"Anh không thể không có em, Woonie..."
"Đừng giả vờ, tôi với anh chỉ là không khí. Từ khi nào anh xem tôi là người vậy? Ưm..." Kikwang bịt chặt môi cậu bằng nụ hôn bất ngờ, dịu dàng tràn ngập yêu thương nhung nhớ và đượm vị rượu say nồng...
--END--
"Ban đầu em không yêu Kwangie, chỉ theo quán tính và thói quen ở cạnh, nhìn anh ấy. Nhưng..."
"Bây giờ yêu không dứt ra được đúng chứ?" Yoseob vỗ vai Dongwoon vẻ đồng cảm
"Ha Eun trở về, em cảm giác mình như kẻ thế thân, đến lúc nên trả vị trí bên cạnh Kwangie cho đúng người rồi..."
"Đừng nói thế! Ánh mắt Kikwang nhìn em, hyung biết cậu ấy quý trọng em đến nhường nào"
"Là cảm động, biết ơn!" Dongwoon nốc cạn 2ly Brandy, bắt đầu cảm thấy chếnh choáng. Cậu không muốn nói về chuyện này nữa, chợt sực nhớ ra vấn đề quan trọng cần nhắc Yoseob

"À hyung, nhớ kĩ xem 4năm trước khi tai nạn xảy ra hyung thấy gì?"
Yoseob cau mày nhấp ngụm rượu mạnh
"Lúc ấy có 1chiếc xe dường như cố tình húc rất mạnh vào má trái phía sau xe"
"Em cũng xem xét hiện trường, không phải tai nạn mà là vụ mưu sát"
"MWO? Mưu...mưu sát? Tức có người rắp tâm muốn giết cha Hyungie?" Yoseob nghe tay chân rụng rời
"Nhưng nếu chúng biết người còn lại trên xe vẫn còn sống và quay về, vụ án năm xưa có thể được lật lại thì hyung sẽ gặp nguy hiểm, nên cẩn thận vì khi quảng bá Kí Ức hyung sẽ xuất hiện trên khắp các phương tiện truyền thông"
Đột nhiên biết tin kinh hoàng này, Yoseob đơ cứng người, im lặng hồi lâu vô thức uống cạn ly rượu lúc nào không biết, bỗng tiếng chuông điện thoại reo. Là của Dongwoon nhưng cậu nhóc say khướt sóng xoài ra bàn ngủ mất tiêu rồi, Yoseob bắt máy...
***
"Kikwang! Ở đây!"
Nghe gọi Kikwang vội lao đến, xốc Dongwoon dậy choàng tay cậu qua vai mình, giọng xót xa
"Sao lại say khướt thế này"

"Kikwang, đừng xem em ấy như không khí, trân trọng Woonie nhé!"
"Gomawo Seobie, không khí vô hình trong suốt nhưng nếu thiếu nó...tôi không thể thở được dù chỉ 1s! Woonie là sinh mạng của tôi, tôi luôn hối hận vì nhận ra điều này quá muộn, sau hơn 10năm...là tôi có lỗi với em ấy" ánh nhìn cùng nụ cười ấm áp chiếu vào kẻ đang ngủ say, Yoseob biết Kikwang thật lòng
"Cậu chạy khắp nơi kiếm Woonie cả đêm mệt rồi. Đưa em ấy về nghỉ đi, tạm biệt!"
"Chúc chuyến đi ngày mai thuận buồm xuôi gió nhé!"
"Ya tôi đâu phải đi tàu" Yoseob đập vai Kikwang cười đùa
"Haha được rồi tạm biệt Seobie"
***
Lại 1mình...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui