Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

"4năm trước lần đầu tiên gặp Junhyung oppa tôi đã bị ấn tượng bởi vẻ lạnh lùng nghiêm túc trái hẳn lời đồn. Sau đó anh ấy cứu tôi khỏi bọn lưu manh, lần đầu có 1người con trai bế mình, cảm giác vững chãi ấm áp...tim đã run lên từ khi ấy. Junhyung như người con trai duy nhất của tôi, trong mắt, trong tim tôi toàn là anh ấy"
"..."
"Hẳn cậu rất thắc mắc tại sao Junhyung phong lưu như thế mà tôi vẫn bình thản. Không phải cố làm ra vẻ ngoan ngoãn để anh ấy yêu mình, tôi thật sự thờ ơ. Lần đầu biết anh ấy lên giường với đàn bà, tim như muốn vỡ ra nhưng tôi biết mình mới là người sẽ kết hôn cùng anh ấy. Tôi bình thường hoá mọi chuyện rất nhanh, nhưng có 1người đã nói: nếu lí trí điều khiển được mình, thứ tình cảm non yếu đó không phải tình yêu. Tôi bỏ ngoài tai, tôi ghét anh ta vì đã nói thế!"
"..." Boyoung đang nhắc đến ai?
"Giờ nghĩ lại tôi băn khoăn điều anh ta nói. Tôi đối với Junhyung oppa là ngưỡng mộ, thần tượng hay là yêu? Cậu yêu anh ấy như thế nào, Seobie?"
"..."
"Là khắc cốt ghi tâm, yêu đến chết đi sống lại" Yoseob nhỏ giọng
"Ban đầu tôi rất ghét Hyungie, ghét anh ấy độc tài luôn làm tôi sống trong nơm nớp lo sợ, ghét anh ấy cường quyền dùng tiền áp chế người khác... Nhưng Hyungie là người rất dễ bằng lòng với hạnh phúc, vì hạnh phúc đối với anh ấy thật khó khăn... Chỉ 1bữa ăn, 1chậu cây nhỏ đủ làm đồ ngốc ấy cảm động rồi, lại hay vì chút chuyện nhỏ nhặt mà giận long trời lở đất... Tôi yêu anh ấy trẻ con như thế, yêu anh ấy vô lại như thế..." cánh môi vô thức phiết thành nụ cười ấm áp, trong mắt Yoseob tràn ngập hồi ức của cả hai.

"Là thế sao? Ban đầu rất ghét, rất sợ nhưng khi nghe anh ấy sẽ gặp gỡ người con gái khác lại mất ăn mất ngủ, lòng khó chịu như bị gai đâm xua cách nào cũng không đi"
"Mwo? Cậu biết rõ thế còn gì?" Yoseob trợn mắt
"Tôi...muốn xác định lại trái tim mình, 4năm qua yêu Junhyung, đến giờ tôi cũng không muốn buông tay!" Boyoung cố chấp không tin lựa chọn của mình là sai lầm, cô không muốn 4năm tình yêu trở nên vô nghĩa chỉ vì cảm giác bất chợt dấy lên trong lòng bởi 1câu nói của Hyunseung.
"Hãy giữ chặt Hyungie, tôi chỉ chấp nhận thua anh ấy cho cô gái tốt như cậu..." Yoseob lặng nghe giọt đắng chầm chậm thấm vào tim
"Đừng nói thế, tôi không tốt như cậu nghĩ, tôi..."
Reng! Reng! Đột nhiên chuông điện thoại reo cắt ngang câu nói quan trọng Boyoung sắp thốt ra
"Yeoboseyo? Mwo? Tôi tới ngay!" cúp nhanh điện thoại, cô với túi xách vội vàng xin lỗi
"Bệnh viện có ca cấp cứu tôi phải về gấp! Mianhae Seobie, chúc chuyến đi tốt đẹp nhé!"
"Được rồi cậu mau đi đi, mạng người quan trọng"
Sau khi Boyoung rời khỏi bar Yoseob vẫn nán lại suy nghĩ, cô định nói gì với cậu? "Anh ta" mà cô nhắc đến là ai, nghe giọng có vẻ không thoải mái
.
.
.
"Seobie! Sao hyung lại ở đây?" âm điệu quen thuộc kéo Yoseob khỏi dòng suy nghĩ dang dở, cậu quay lại bất ngờ khi thấy Dongwoon

"Woonie?" thấy Yoseob nhướng mày dáo dác nhìn phía sau mình, Dongwoon mím môi cười
"YA! Kwangie không đi cùng em, hyung thật là... Bọn em phải sam đâu chứ"
"Hề hề!" Yoseob gãi gãi đầu cười xoà đùa
"Vệ sĩ mà bỏ thân chủ đi đâu đến đây?"
"Em gái em du học về rồi!" Dongwoon ngồi xuống cạnh Yoseob, cậu có vẻ vui vì cuộc gặp gỡ vô tình này
"Em gái? Thế thì tốt chứ sao?"
"Nó là người yêu cũ của Kwangie! Lúc nãy em thấy họ hôn nhau trong phòng chủ tịch"
"..." Yoseob mộng, Kikwang cũng dám làm chuyện khiến Dongwoon buồn á?
"Từ bé Kwangie đã thích nó, công chúa của hyung ấy. Em ngay khi mới sinh ra đã được định sẽ là vệ sĩ nhà họ Lee. Những đứa trẻ khác được vui đùa, em thì không! Suốt ngày lăn lộn ở lớp huấn luyện, mình mẩy luôn xay xát bầm tím, luôn theo sau nhìn Kwangie vui đùa. 12tuổi em đã phải học cách cầm súng, Kwangie rất ghét em, anh ấy bảo em xấu xí, lầm lì đáng sợ, cứ theo đuôi làm anh ấy khó chịu. Em chỉ im lặng xem việc bảo vệ anh ấy là trách nhiệm, là định mệnh không thể thay đổi dù anh ấy có khinh ghét em..."
"..."

"Vậy..." hôm nay dường như là ngày của những lời tâm sự. Lần đầu tiên nghe về quá khứ cũng như tình yêu của Dongwoon, Yoseob cảm thấy ngưỡng mộ cậu nhóc đồng thời cũng thắc mắc, 1chàng trai nhạy cảm, trầm lắng bị ràng buộc bởi số phận như vậy, tại sao không hề u buồn mà ngược lại luôn ấm áp như vầng dương...
"Hyung thắc mắc sao anh ấy yêu em?"
"Tối nay hyung rảnh chứ?"
"Ừ chuẩn bị xong mọi thứ rồi, 10h sáng mai lên máy bay thôi!"
"Vậy uống cùng em, chúng ta nói chuyện"
"Woonie, Kikwang sẽ..."
"Anh ấy sẽ không tìm em"
"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui