Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Trong một tuần sóng yên bể lặng Gina thường xuyên sang thăm em trai, trò chuyện và động viên cậu. Yoseob cũng đã phổ nhạc xong cho Kí Ức, khúc nhạc mang âm hưởng dịu dàng mà tráng lệ, toát lên vẻ kiêu kì của đá quý, thuần khiết của pha lê đồng thời ẩn chứa một nỗi niềm yêu thương da diết...
***
Chiều muộn tại biệt thự, trời mưa nhỏ, Hàn Quốc cũng đã vào đông rồi. Yoseob đứng tựa bên lan can nhìn xuống khoảng sân rộng, lá cây trong làn mưa nhẹ nhàng lay động, mấy giọt mưa đập trên mặt hồ vẽ nên vô số vòng tròn nước loang lổ.
"Cuộc sống thật giống mê cung, đâu mới là lối thoát cho em, Hyungie?"
Ngày mai là ngày đầu tiên đến công ty, thư kí có bảo cậu phải tham gia casting tuyển diễn viên đóng MV quảng bá. Cậu là ca sĩ, người chế tác bài hát, giờ lại bắt kiêm cả diễn viên, muốn cậu đóng thì thôi đi, còn buộc thi tuyển. Junhyung đang cố làm khó mình, Yoseob biết

"Đã thế em để rớt tuyển cho xem" cậu lầm bầm hớp ngụm trà sữa, chất lỏng ấm nóng chưa kịp nuốt xuống cổ họng đã phụt ra hết vì giọng nói trầm nghẽn vọng đến từ sau lưng:
"Diễn trò, đóng kịch chẳng phải sở trường của cậu sao?"
"Khụ! Khụ... Anh đến từ lúc nào? Không lên tiếng, bộ anh là ma sao? Đúng là âm hồn không tan" Yoseob ho khan to miệng chửi rủa, bất ngờ xen lẫn chút vui mừng. Cuối cùng hắn đã đến, lòng sợ hãi hắn sẽ hành hạ, làm đau mình nhưng đồng thời cũng khao khát được nhìn ngắm vóc dáng thon dài, khuôn mặt tuấn dã ấy. Cảm giác thật mâu thuẫn và bối rối.
Junhyung trong bộ trang phục sành điệu, mái tóc lam tím uốn quăn hơi bung, dường như vừa đi hẹn hò về. Hằng ngày đều có người giao báo tận nhà, Yoseob biết hắn lại đổi nhân tình, nhớ lại dòng tittle "Con gái thượng nghị sĩ Goo Jaesung - Goo Hyo Jin đang cặp kè cùng chủ tịch tập đoàn JOK - Yong Junhyung, hôn thê Park Boyoung vẫn bình chân như vại!" đọc được sáng nay trên báo, cậu thở dài ngao ngán cụp mắt quay lưng nhìn lên khoảng trời rộng với muôn vàn giọt mưa vần vũ trong không trung
"Anh đến đây làm gì? Mai tôi sẽ tham gia casting, có tiền là oke!"
Junhyung sôi máu vì giọng điệu hời hợt của Yoseob
"Ngày mai nếu cậu để rớt tuyển, đừng trách tôi độc ác! Muốn rớt cũng không dễ dàng đâu, hừ!" nói xong hắn xoay người ra cửa. Yoseob không quay đầu, cậu to giọng:
"Nghĩ cho Boyoung đi! Cô ấy sẽ thế nào nếu anh cứ trăng hoa liên tục! Đừng chỉ sống bằng nửa thân dưới, hoặc anh hãy ngủ với Boyoung và cưới cô ấy!" đôi tay nhỏ siết chặt thành lan can đến trắng bệch, lòng xót xa vô hạn khi thốt ra lời nói tàn nhẫn với bản thân nhưng Yoseob biết Junhyung đã không còn thuộc về mình, không còn luyến tiếc mình nữa. Vậy giúp Boyoung có hắn trọn vẹn đi, cô là người con gái nhu thuận ôn tuần, là người cậu biết ơn cả đời...

Nghe mấy lời này Junhyung khựng lại nghiến răng. Khốn kiếp, cậu tưởng cậu là ai? Đùa giỡn thoả thê rồi vất bỏ hắn như món đồ cũ rách, bây giờ thì đưa đẩy hắn cho người khác, lên giọng dạy dỗ? Đang định ra khỏi phòng Junhyung đổi hướng quay ngược lại phía lan can
"Á! Anh làm gì? Mau buông! A!" Bỗng nhiên cổ tay bị siết mạnh, xương như muốn bị nghiền nát, Yoseob nhíu mi đau đớn. Junhyung thô bạo tóm Yoseob vào phòng, xô cậu xuống nệm. Bị gương mặt hắn kề sát tới làm cho điếng hồn quên cả mở miệng, Yoseob theo phản xạ quay mặt, Junhyung hơi vận sức đã ghìm chặt được hai chân cậu, hắn đè mạnh xuống khiến cả hai không còn khe hở nào:
"Khốn kiếp! Ngủ với ai mặc xác tôi. Không muốn? Vậy làm tôi vui vẻ đi"
Yoseob cố cắn răng không để người mình run lên. Ánh mắt đục ngầu vằn tia giận dữ của hắn hiện lên trong mắt cậu, chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt Junhyung thì mọi thứ trước mắt đã tối sụp. Môi hắn đã phong kín tiếng kêu thảng thốt trong lòng cậu. Yoseob đấm thùm thụp vào vai Junhyung, hoảng loạn điên cuồng, chỉ cảm thấy môi mình ướt đẫm, mùi vị hắn tràn ngập khoang miệng. Lắc đầu thật mạnh cũng không thể thoát khỏi nụ hôn, cậu hạ quyết tâm nghiến răng lại cắn thật mạnh lên môi kẻ phía trên. Junhyung nhíu mày, máu nhuộm đỏ khoé môi Yoseob rồi chảy vào kẽ răng tiếp xúc với đầu lưỡi, gợi lên mùi vị mặn tanh nồng.
Hắn đưa tay lên chùi vết máu, lườm cậu 1cái rồi liếm môi nuốt hết tàn dư vào miệng. Yoseob run rẩy, Junhyung vươn lưỡi liếm sạch vết máu của hắn trên khoé môi cậu:
"Ngủ với tôi sẽ có rất nhiều tiền. Không muốn?"

"Cút...mau cút cho tôi!" Yoseob rít
"Hừ! Khôn hồn thì mai đừng để rớt" Junhyung biến mất sau cánh cửa đóng sầm.
Lặng!
"Xa anh...sẽ không đau nữa chứ?" Yoseob tự nhủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui