Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?
Có động Junhyung ngoái đầu sang nhìn, ánh mắt đờ đẫn như thể mình vừa làm một trò hề đáng cười. Người trước mặt hắn giờ đây chỉ là kẻ dối trá tệ hại, kẻ đã biến cuộc sống hắn trở thành địa ngục của thù hận, vậy mà trái tim không nghe lời cứ run lên khi thấy cậu. Vừa lo lắng cho cậu đó, rồi lại hận thấu xương khi hồi tưởng lại những gì mình phải trải qua trong 4năm qua. Junhyung muốn chấm dứt chuyện này, phiến môi mỏng nhếch nhẹ vẽ ra nụ cười tẻ nhạt
"Cút đi, tâm trạng tôi đang không tốt"
"Mianhae... Tôi..."
"Nếu xin lỗi giải quyết được mọi chuyện. Thế giới này cần luật pháp sao?"
"..."
"Đừng xin lỗi"
"..."
"Vì tôi sẽ không tha thứ. Tất cả những gì cậu đã gây ra, tôi sẽ bắt cậu trả giá từng thứ từng thứ một"
"..." Yoseob lặng im nghe cơn xót xa như viên thuốc đắng không tan kẹt nơi đầu lưỡi
"Ngày mai khi về Hàn cục diện sẽ khác. Trò chơi mới chỉ bắt đầu và đừng mong tôi thương hại cậu"
"Giờ thì cút khỏi tầm mắt tôi được rồi" hắn ghét phải mất kiềm chế, ghét khuôn mặt xinh đẹp như muốn mê hoặc mình. Hắn sẽ không phân tâm vì cậu thêm nữa.
Yoseob đăm đăm nhìn xuống mũi giày hồi lâu rồi hít một hơi lướt qua Junhyung đi thẳng hướng lối ra
"Nghe cho rõ: Tôi.chán.ghét.cậu!" câu nói cuối gượm lại bước chân Yoseob. Khi Junhyung vặn nắm cửa định vào phòng, giọng nói thanh mảnh vang lên
"Màn trả thù hoành tráng, tôi trông đợi đấy. Yong đại thiếu gia" chỉ vì mùi cỏ thơm và Vũ Lạc Tâm Thuỷ trên tai mà nghĩ hắn còn luyến tiếc mình? Thay vì ảo tưởng cậu nên chuẩn bị tinh thần cho địa ngục sắp chờ đón mình phía trước.
Yoseob từng hứa với bản thân, nếu định mệnh để cả hai gặp lại, cậu sẽ không trốn tránh dù có bị Junhyung đối xử như thế nào chăng nữa, đến lúc giữ lời hứa rồi...
***
Gửi xong tin nhắn báo Gina biết mình đã về nhà, Yoseob ngả người ra nệm mệt mỏi đi vào giấc ngủ, mê man cho đến khi ai đó lay mạnh vai cậu
"Seobie dậy đi, 11h đêm rồi, dậy chuẩn bị ra sân bay. Em đã ngủ hơn 10tiếng đấy"
Yoseob mơ màng dụi mắt
"Ơ... Ginie, còn hành lí thì sao?"
"Dave sẽ chuyển sang sau. Bây giờ mang vài thứ đồ đạc cần thiết thôi. Dave sắp sang rồi, em tắm rửa thay đồ nhanh nhé, ta sẽ ăn khuya trên máy bay"
Hai chị em vừa bận rộn chuẩn bị vừa trò chuyện
"Mình đi sân bay nào? Heathrow hay Gatwick?"
"Gatwick"
"Từ đây tới Gatwick tận 46km đường ôtô, sau đó hơn 15tiếng đường bay, ôi cái số tôi~Vậy transit thì sao? 6tiếng transit chứ?"
"Không, 3tiếng thôi, nghỉ tại khách sạn sân bay sau đó bay tiếp, ta sẽ tới sân bay Incheon khoảng 7h tối mai"
"Em tưởng sân bay Gimhae?"
"Ya mình về Seoul, có phải Busan đâu"
"Ừ nhỉ, vì em nghĩ chúng ta sẽ về nhà cũ ở Busan"
"Bây giờ em thuộc quyền quản lí của JOK. Em phải theo an bài do họ sắp xếp"
"..."
***
Trước khi lên máy bay, Dave buồn rười rượi ôm siết Gina
"Tôi sẽ mất chị phải không Ginie?"
"Làm sao tôi để mất người bạn tốt như cậu chứ" cô vòng tay vỗ nhẹ lưng Dave, mỉm cười hôn phớt qua môi anh. Chỉ là cái hôn thân thiện cám ơn theo lối phương Tây phóng khoáng nhưng đủ làm trái tim chàng trai yêu đơn phương
đập rộn rã
"Gomawo vì đã chăm sóc, cưu mang chị em tôi. Tôi biết ơn và trân trọng cậu mãi mãi. Tạm biệt!"
Doojoon trợn trắng mắt khi thấy cảnh tình tứ của cả hai, cô muốn chọc điên anh mà. Aissh! Kéo mạmh tay người yêu anh hối thúc
"Đủ rồi lên nhanh thôi em, ta muộn mất. Tạm biệt nhóc, tôi sẽ trở lại thăm cậu" Doojoon bắt tay ôm chầm Dave, anh rít qua kẽ răng đủ để cả 2 nghe thấy
"Ginie là người phụ nữ của tôi, arasso?"
"Ha ha, tôi chờ xem cậu giữ cô ấy. Tốt nhất đừng để tôi cướp mất. Tạm biệt Joonie"
Yoseob cũng rơm rớm nước mắt ghé đầu vào vai Dave, anh đã giúp đỡ cậu rất nhiều trong những tháng ngày thực tập khó khăn. Anh như người anh trai tuyệt vời cậu mơ ước, tâm trạng chia tay có chút ảo não thê lương, thật buồn và mất mát!
"Em...cám ơn định mệnh đã cho em gặp anh. Cám ơn vì tất cả. Nhớ sang Hàn thăm em, hyung!" cậu sụt sịt khi Dave búng nhẹ lên trán mình, khuôn mặt điển trai cười hiền lành
"Hãy là ngôi sao thật sáng! Hwaiting Seobie"
Đến Junhyung hắn chỉ lạnh nhạt nhắc nhở công việc, đúng là tên động vật máu lạnh. Boyoung cười dịu dàng gật đầu nói câu tạm biệt...
Nhìn theo bóng lưng đoàn người đang mất dần nơi lối vào cổng soát vé, Dave thở dài, mùa đông năm nay không còn ai trang trí cây thông giáng sinh và cùng ăn bữa tiệc tạ ơn với anh nữa rồi. Lòng!
Lạnh...
Chiếc máy bay cao dần thoắt ẩn thoắt hiện giữa bầu trời đêm Luân Đôn và từ từ mất hút.
4năm 10ngày,
Luân Đôn thân yêu, tạm biệt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...