"Lên phòng tập nghỉ đi!" Junhyung định đỡ Yoseob nhưng cậu ngăn lại
"Để tôi tự đi"
Gina nhanh chóng dìu em mình giọng than trách
"Có bao giờ em bất cẩn thế đâu, chị biết em rất thích hải sản nhưng lần sau đừng ăn nữa, tôm có thể lẫn trong đó"
"Arasso, noona!"
***
Yoseob xoay xoay li trà nóng trên tay sau khi nhấp một ngụm. Trà gừng rất tốt cho chứng dị ứng, nó giúp làm lặn nhanh mấy vết rộp đỏ trên da. Cậu trầm tư trong thế giới riêng tràn ngập mùi hương thoang thoảng lúc nãy phát ra từ cơ thể Junhyung. Mùi bạc hà... Không, không phải, hơi the 1tí nhưng không giống của cậu, hắn hận cậu như thế sao có thể dùng mùi hương này.
"Nhớ kĩ đi Yoseob!" Cậu khép nhẹ rèm mi dày tự nhủ, mùi hương này cậu đã từng ngửi qua rồi, là khi nào, ở đâu?
.
..
...
Trước mắt toàn bóng tối...rồi mơ hồ xuất hiện tia sáng mỏng từ khe cửa hồi ức khép kín. Một vùng sáng rực nhuộm sắc cam đỏ của tịch dương đột ngột mở ra không gian thoáng đãng, cơn gió ùa mạnh thổi cánh hoa bay rợp trời... Bên bờ sông, ánh tà dương, ngọn cỏ lau leo lắt phất phơ trong gió... Cánh đồng hoa bên bờ sông Hàn, nam nhân u tĩnh ngồi trên mui trước chiếc BMW, có mùi hương the nồng lẫn trong gió lộng tràn đầy khoang mũi.
Phải rồi, đúng mùi hương này. Hương cỏ thơm... Hắn...vẫn nhớ kí ức đầu tiên cả hai bên nhau sao? Từ bao giờ, anh trung thành với mùi hương này từ bao giờ... Em...
Reng! Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang kéo Yoseob ra khỏi cơn xúc động
"Yeoboseo?"
"..."
"Em khoẻ rồi"
"..."
"Karaoke? Oke em sang ngay, thật ngớ ngẩn khi bắt em sang đó chỉ vì cần ca sĩ"
"..."
"Được được!"
***
Vừa mở cửa Yoseob đã thấy vẻ hứng khởi của mọi người. Có chuyện gì làm mọi người hứng khởi quá vậy?
"A Seobie, lại đây ngồi. Chủ tịch sẽ hát, tôi phát hiện nhạc chuông điện thoại cậu ta rất hay. Tôi phải dùng băng tài liệu trainee của cậu để trao đổi cơ, haha"
"Mwo? Đó là video riêng tư của em! YA!"
Yoseob định cãi tiếp thì tiếng nhạc vang lên. Junhyung đút 1tay vào túi đứng quay hướng về màn hình, cậu chỉ có thể thấy bóng lưng cô đơn ấy, giai điệu quá thống thiết, dữ dội. Cậu nhận ra bài này
---ALL DAY LONG---
Tình yêu đã ra đi
Giờ đây anh sẽ...quên em
Quên em...quên em...quên đi tất cả
Xoá đi hình bóng em, xoá đi tất cả
Anh thật sự hối tiếc vì đã yêu em
Vì sao chỉ một mình anh bị tổn thương?
Anh hối hận vì đã trao cho em tất cả những gì anh có
Anh ghét em, ghét em, đừng rời bỏ anh
Chết tiệt, hình bóng em vẫn không thể phai nhoà
Chết tiệt, anh vẫn nghĩ về em
Chết tiệt, nước mắt anh vẫn không thôi rơi
Anh như một thằng ngốc cứ nghĩ về em trong suốt ngày dài.
Chết tiệt, em đã trở thành tất cả của cuộc đời anh
Ngày hôm nay, trong tay anh chỉ còn những kỉ niệm mà chúng ta từng có
Dù cho anh đang nhìn vào những mảnh hồi ức vỡ nát qua làn nước mắt
Em vẫn rời xa anh, bỏ lại anh và ra đi
Xoá đi mọi thứ, quên đi tất cả, nhẹ nhàng chôn chặt hình bóng em sâu trong tim mình
Như thể anh là một kẻ ngốc khi yêu em nhiều đến thế, đừng bận tâm về anh. Baby, hãy ra đi và sống cuộc sống của chính em...
...
Anh tự hỏi giờ em nơi đâu và đang làm gì. Liệu em có sống tốt không?
Dù không phải là anh thì ngoài kia vẫn còn rất nhiều người có thể khiến em hạnh phúc, nhưng tại sao anh lại đau đớn như thế này.
Trái tim anh vẫn cần em. Anh vẫn còn yêu em
Trái tim anh vẫn yêu em, hình bóng em vẫn đong đầy trong tâm trí anh
Trái tim anh vẫn khao khát em, vẫn tràn ngập hình bóng em
Anh chỉ còn lại 1mình và đang khóc như thế này
Anh thật sự hối tiếc vì đã yêu em
Vì sao chỉ mình anh bị tổn thương?
Anh hối hận vì đã trao cho em tất cả những gì anh có
Anh ghét em, ghét em, xin đừng rời bỏ anh
Chết tiệt, hình bóng em vẫn không thể phai nhoà
Chết tiệt, anh vẫn nghĩ về em
Chết tiệt, nước mắt vẫn không thể khô nơi đôi mắt ướt...
Quên em...quên em...quên đi tất cả
Xoá đi hình bóng em...xoá đi tất cả
Anh như một kẻ ngốc trong suốt cả ngày dài...
---TRANS BY CỎ LAU---
Junhyung vất mic sang bên bước thẳng ra khỏi phòng trong khi mọi người còn đang ngỡ ngàng vì chất giọng trầm hơi nghẽn quá tuyệt vời của hắn. Không ai hay đôi mắt Yoseob đã ướt nhẹp trong bóng tối. Lời bài hát hay chính tâm tư thống khổ oán trách trong chuỗi ngày dài đằng đẵng hơn 4năm mà Junhyung phải trải qua...
Yoseob đứng dậy mở cửa ra ngoài, Junhyung đang dựa tường ngẩng đầu nhìn vu vơ trên trần nhà. Có ai đó từng bảo, hãy ngẩng đầu khi nước đong đầy đôi mắt, đôi khi ta muốn chiến thắng quy luật của tạo hoá. Nước mắt không chảy xuôi dễ dàng như thế...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...