Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Vì Yoseob lên sau cùng nên buồng cậu ngồi đáp cuối cùng. Xuống tới nơi đã thấy mọi người đứng đông đủ, cảm giác Junhyung nhìn mình hơi lạ, giống như đang cố xem thử mắt cậu có sưng không hay nước mắt đã khô chưa, Yoseob vờ vuốt mặt than đói
"A~~em muốn về nhà ăn gì đấy và ngủ. Em nghĩ mình chết vì phải lơ lửng trên không mười mấy tiếng ròng mất"
Thấy Junhyung định phản ứng, Boyoung nhanh chóng ôm chặt tay hắn
"À thế chúng ta về nhà hàng của công ty ăn đi, em muốn ăn thức ăn Hàn. Sau đó sang khu karaoke hát một tí. Người như chúng ta chẳng bao giờ có được những buổi tụ họp giản đơn thế cả" về công ty sẽ không phát sinh tình huống, Boyoung hi vọng thế. Và cô muốn cùng hát 1bài tình ca lãng mạn với Junhyung, tàn nhẫn hơn là vì cô muốn chứng tỏ với Yoseob địa vị của mình, muốn cho cậu thấy khi cô đề nghị, Junhyung luôn chấp thuận vô điều kiện
"Nếu em muốn, ta cứ làm thế đi"
Yêu chiều, dịu dàng...
.
..
...
"Seobie muốn uống sữa á? Đứa trẻ, em bao nhiêu tuổi rồi? Được, hyung mua!"

.
..
...
Hồi ức ấm áp yêu thương mơ hồ vọng về, Yoseob lạc giọng
"Sao cũng được, em cần bàn chút chuyện với Gina. Dave anh sang chở chủ tịch nhé" nói đoạn cậu chạy vội ra xe
***
Khu nhà hàng BEAST, không khí trong bàn ăn vì Dave và Doojoon mà náo động hẳn lên. Hai người hết tranh gắp thức ăn cho Gina lại bắt đối phương kể đã quen biết cô thế nào
"Thì ra mỗi lần gọi điện nhờ tôi tư vấn, người cậu nhắc đến là cô ấy"
"Lúc nào bên cạnh cậu cũng bận đàn bà" Dave cố ý nhấn giọng
"A! YA cậu nói gì đấy?"
Dù biết rõ sự thật, Gina vẫn thấy xót xa, cô mím môi
"Tôi hiểu mà Dave. Doojoon, cậu không cần la to thế, ăn đi"
"Ginie vợ à, anh...blah blah blah"
Yoseob nuốt không trôi, nhắm mắt khều khều vài cọng mì hải sản cho vào miệng bỗng cậu trợn mắt xô ngã ghế chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đôi đũa rơi trên sàn phát ra tiếng leng keng khô khốc
Mọi người sững, Gina bụm miệng nhìn tô mì còn trên bàn:
"Chúa...chúa ơi sao có tôm trong này, Seobie bị dị ứng tôm"
Junhyung cười nhạt, làm trò hề gì? Hắn biết rõ cậu không hề bị dị ứng hải sản. Gặp lại chưa đầy 2ngày đã đóng nhiều vở kịch tài tình thế này, hừ!
"Dị ứng tôm? Để tôi vào xem cậu ta dị ứng thế nào. Boyoung! Bác sĩ luôn mang theo thuốc đúng không? Em lên phòng lấy thuốc dị ứng xuống đây" muốn diễn trò, hắn giúp cậu hoàn tất màn kịch!

"Được được, em đi ngay" Boyoung buông đũa chạy vội về hướng thang máy
"Mọi người ăn tiếp đi, để tôi!" Junhyung chậm rãi đứng dậy nhàn nhã vào khu vệ sinh.
"Dị ứng tôm? Từ khi nào mà tôi không biết nhỉ? Kịch bản hoàn hảo đấy, nhưng có vẻ cậu chọn sai khán giả rồi" Junhyung khoanh tay tựa cửa cười chế giễu khi thấy Yoseob đang gục đầu vào bồn rửa mặt.
Dường như vừa nôn xong, Yoseob thấy choáng váng khó thở. 4năm trước vì vết thương quá sâu lại rách hơn 5lần, cậu bị nhiễm trùng nặng, không biết lại ăn cháo hải sản, kết quả tôm làm vết thương sưng phù suýt chết. Sau lần đó sẹo trên người cậu không tan được và bị dị ứng nặng với tôm, chuyện này xảy ra khi vừa sang Anh, Junhyung làm sao biết được.
May mắn mới ăn 1tí đồng thời kịp nôn ra nhưng dị ứng nặng vẫn hành hạ Yoseob. Cậu vịn thành bồn từ từ khuỵ xuống
"Hộc... Anh...hộc...mau biến đi, biết tôi...hộc...cố ý còn vào làm gì?" sao ông trời cứ bắt cậu phải thảm hại trước mặt hắn... Hơi thở cậu đứt quãng khó khăn, Junhyung thấy không đúng, ngay khoảnh khắc Yoseob đổ ập xuống sàn hắn kịp thời lao tới túm gọn thân thể nhỏ bé.
Mwo? Gì thế này? Mặt cậu xám ngắt còn vùng cổ trở xuống đỏ rần. Junhyung nắm vạt áo Yoseob định lật lên xem vùng da trước ngực và bụng thì bị bàn tay run rẩy bấu chặt
"Không! Hộc...anh mau cút ra" không thể để hắn thấy vết sẹo đang sưng trên vai và bụng
"Cậu... Cậu bị dị ứng thật? Từ khi nào?"
Yoseob mất sức vùi đầu vào vòm ngực rắn chắc, tay níu chặt áo Junhyung
"Im miệng! Hộc...đứng yên giùm tôi, 5' thôi" muốn cậu giải thích thế nào đây?
"CẬU MUỐN CHẾT À?"

"Hộc...không muốn tôi chết thì yên"
.
..
...
Mùi bạc hà, bao nhiêu loại nước hoa cao cấp, sao lại là mùi hương này... Yoseob nhắm nghiền mắt cố lấy lại hơi thở
Khoảng lặng cho cả 2, không ai nói gì, không nhục mạ không mâu thuẫn... Mới sáng hôm qua hắn còn định giết chết cậu, giờ thấy cậu nhợt nhạt khổ sở tim sao bối rối
"Seobie, anh..."
Cạch! Đúng lúc cửa WC bật mở, mọi người ào vào lo lắng
"Thuốc đây rồi, uống ngay đi Yoseob"
"Dị ứng nhẹ thôi, giờ ổn rồi" Boyoung cười lau mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cậu trấn an..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui