Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Junhyung bất giác rùng mình, trong lòng dấy lên cỗ xôn xao khi thấy Yoseob, cậu luôn đơn thuần giản dị, chưa bao giờ hắn thấy vẻ đẹp này trước đó, là đẹp gấp bội phần so với 4năm trước. Màu rượu chát đỏ thẫm càng tôn lên làn da trắng và mái tóc bạch kim vàng óng. Cảm giác khán phòng sáng lên khi cậu bước vào, các thực tập sinh và ca sĩ thuộc BEAST cũng đổ dồn lại ôm vai bá cổ Yoseob, có và tên Tây trắng trẻo cao to còn nựng cả má cậu. Junhyung thầm mắng trong lòng "hồng nhan hoạ thuỷ"
Về phía Boyoung, 4năm trước khi Junhyung bỏ lễ tang điên cuồng lao vào bệnh viện, cô đã mơ hồ cảm nhận Yoseob có vị trí rất quan trọng trong tim hắn, cậu là mối nguy hiểm khôn lường cho tình yêu mong manh cô cố gắng vun đắp 4năm nay. Ban đầu Junhyung cấm cô nhắc đến tên Yoseob, cứ mỗi lần Boyoung cố nói cho hắn biết Yoseob bị thương rất nặng và gần như đã chết khi cô cứu cậu, hắn lại phát điên, giận dữ ngắt lời không nghe. Dần dà một Boyoung thông minh nhạy cảm cũng phát hiện ra mấu chốt vấn đề, giấu việc này mãi mãi cô sẽ giữ được người mình yêu. Nay bỗng nhiên Yoseob bất ngờ xuất hiện trong tình huống cô chưa bao giờ ngờ đến, và tia si mê tràn ngập nơi đáy mắt Junhyung khi nhìn Yoseob làm Boyoung sợ hãi không thôi.
Junhyung cố ý thân mật ôm eo Boyoung tiến lại gần Yoseob.
"Park Boyoung, vợ chưa cưới của tôi. Còn đây là Yang Yoseob, nhân vật chính của dự án quảng bá Kí Ức"
"A...à chào cậu! Cậu...vẫn khoẻ chứ? Thật bất ngờ khi gặp lại cậu ở quốc đảo sương mù này" Boyoung bối rối phần vì đột nhiên Junhyung thân thiết với mình phần vì phải đối mặt Yoseob

"Kombanwa. Hisashi buri desune" (Chào buổi tối. Lâu rồi không gặp nhỉ) Yoseob tỏ vẻ như không có gì bất ngờ, điệu nghệ nói một câu tiếng Nhật quen thuộc rồi hôn nhẹ lên má Boyoung như lối chào hỏi phóng khoáng của Tây phương. Buông Boyoung ra, cậu nháy mắt cười mị hoặc
"Định mệnh vốn là bánh xe quay tròn, right?" cầm li rượu trên tay Junhyung uống cạn xong cậu dứt khoát xoay người đi ra một góc khuất của hội trường.
Junhyung sững, Yoseob của 4năm sau không còn là tên nhóc 20tuổi mới tốt nghiệp phổ thông, yếu đuối nhút nhát thiếu tự tin nữa. Cậu thạo tiếng anh, nhật và tốt nghiệp đại học Oxford danh tiếng, xinh đẹp kiêu kì. Khốn kiếp, tất cả những thứ ngày hôm nay cậu có đều vì chà đạp bán rẻ hắn và tình yêu của hai người.
Yoseob ngồi thừ trên ghế bàn ăn. Thề có chúa, cậu run đến muốn ngất xỉu. Là Boyoung sao...là ân nhân cứu mạng cậu. Số phận, thật trêu người. Bữa tiệc tối nay không thể ở lâu, lo ăn uống thứ gì đấy rồi chuồn thôi. Nói là làm, Yoseob lặng lẽ cầm khay đi gắp vài món lót dạ, Dave thật sáng suốt khi đặt tiệc Buffet.
Đến phần chính của bữa tiệc, thông báo về việc Yoseob chính thức trở thành ca sĩ độc quyền của JOK. Đèn pha đột ngột tập trung chiếu vào mình, cậu ngượng ngùng bước lên sân khấu. Junhyung đã đứng sẵn trên đó, cả hai đóng trọn màn kịch "tay bắt mặt mừng" cho lần hợp tác vui vẻ. Cứ mỗi cái chạm của hắn trên cơ thể, vai, eo, lưng...cậu lại kích động khôn tả. Phái nữ đang có mặt tại đây hầu hết đều liếc mắt đưa tình với Junhyung, Boyoung thì không rời hắn nửa bước vậy mà ánh mắt tà mị cứ đăm đăm soi vào như muốn ăn tươi nuốt sống mình làm Yoseob cương cứng cả người. Vừa xong màn ra mắt cậu vội vàng lấy lí do không khoẻ trốn về công ty ngay. Để chắc chắn cậu còn khoá luôn cửa phòng tập.
Junhyung là đại nhân vật quan trọng nên bị đám báo giới phóng viên và nhiều nhà doanh nghiệp đối tác hết phỏng vấn lại tiếp rượu trò chuyện, bị xoay vòng vòng cả tối đến tận 11giờ mới về đến toà nhà công ty.
Chia tay Boyoung trước cửa phòng, khi Junhyung định quay đi thì một vòng ôm siết nhẹ hắn
"Oppa đừng đi!"

"..."
"Goodnight" hắn gỡ ra đôi tay nhỏ, vuốt tóc cô dịu dàng mỉm cười chúc ngủ ngon
Phía góc tối cuối hành lang có đôi mắt buồn nhắm khẽ, thân ảnh cô đơn thở dài quay lưng hướng ngược lại...
***
Đôi khi lí trí bảo hận nhưng con tim gào thét tiếng yêu em.

Đôi khi lí trí bảo hãy tránh xa anh nhưng đôi chân không tự giác cứ tiến về phía nơi có anh hiện hữu...
***
Yoseob về phòng cố gắng phổ nhạc cho Kí Ức, khúc phổ nghe sao cứ da diết trằn trọc giống bài tình ca buồn chứ không phải ca khúc cho một mẫu trang sức. Vò nát tờ giấy, đập mạnh lên bàn phím cây ooc-gan, cậu bực dọc ngả xầm ra nệm.
1h sáng vẫn không ngủ được, cảnh ngọt ngào của hai người cứ hiện ra. Bỗng cửa phòng bật mở, Junhyung nhàn nhã bước vào làm cậu giật bắn người bật dậy....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui