Yoseob quên cả cái lạnh cắt da cắt thịt và cơn mưa tầm tã ngoài trời, trong lòng chỉ có thôi thúc mau chóng thoát khỏi đây. Cậu miệt mài lao qua các lối cầu thang bộ xuống thẳng cửa thoát của tầng hầm, bỗng cổ tay bị nắm chặt giật mạnh về sau, Yoseob ngỡ ngàng hoảng hốt khi thấy Junhyung mặt xám ngoét giận dữ
"Chuyện...chuyện gì? Anh muốn gì?"
"Khốn kiếp! Cậu tính làm gì hả?" nhìn Yoseob khuôn mặt trắng bệch, môi tái đi thậm chí cơ thể lạnh ngắt, Junhyung nghiến răng
"Tôi...tôi có làm gì đâu, tôi muốn về, mau buông tay" bàn tay thô ráp nóng hổi làm tim cậu run rẩy
"Bằng cách nào? Muốn dầm mưa giả ốm kiếm sự thương hại à?" Junhyung mỉa mai
"Tôi không có ý đó, sao anh luôn nghĩ xấu cho người khác vậy"
"Chỉ cậu thôi. Biết sao không? Vì bản chất cậu vốn toan.tính.giả.dối như thế" hắn nhìn vào mắt Yoseob nói rõ từng chữ một.
Tim quặn lên, hôm nay bất ngờ gặp lại, sau tất cả những gì phải trải qua trong vài giờ đồng hồ, sức chịu đựng tích luỹ cả 4năm qua đã cạn kiệt. Yoseob biết mình không thể chịu đựng thêm bất kì ngôn ngữ hay cử chỉ khinh miệt nào nữa. Câu nói của Junhyung như nhát dao cứa lên những vết thương vốn đã rất sâu trong tim, Yoseob quay ngoắt mặt sang hướng khác cắn môi, mắt long lên mọng nước. Bỗng chiếc áo lông được choàng lên người
"Mặc vào! Quấn khăn! Lên xe! Câm miệng và làm theo" Junhyung buông tay cậu đi thẳng về phía xe. Yoseob biết mình không còn lựa chọn đành thất thểu mặc áo khoác trùm kín mũ kéo khăn kín cổ rồi lên xe, khỏi phải bị ánh mắt lãnh đạm tàn nhẫn đó chiếu vào.
***
Xe chạy trong làn mưa dày trắng xoá của Luân Đôn. Yoseob nói địa chỉ nhà đúng một lần rồi gục đầu tựa cửa xe nhìn ra ngoài, khoang xe im lặng tuyệt đối đến ngột ngạt.
Thế giới quanh hai kẻ yêu nhau, là mưa hay giọt đắng đang rơi trắng trời, con đường mưa ướt đẫm buồn bã đắm mình giữa bong bóng nước vỡ tan...
***
Có những cuộc chia tay đơn giản chỉ là lời tạm biệt và kết thúc. Nhưng cũng có những cuộc chia tay lại mở ra một định mệnh mới cho ta đi tiếp con đường đã dừng lại tại một quãng rẽ nào đó trong quá khứ...
***
Vào giây cuối cùng khi sự ngột ngạt lên đến đỉnh điểm, chiếc xe dừng lại trước nhà Yoseob. Không để Junhyung kịp phản ứng gì, cậu mở cửa xe đội mưa chạy ào vào nhà đóng sập cửa. Ngay lập tức chân nhũn ra, cơ thể trượt dài theo ván cửa ngồi xộp trên nền nhà, lúc này cậu mới có thể mặc sức mà khóc. Co hai chân thu người lại vùi đầu trong tay, Yoseob nức nở...
Trước nhà, chỉ cách nhau một cánh cửa và vài mét sân, chiếc Ford đen vẫn đỗ nơi đó, lặng lẽ đắm mình trong làn mưa dày. Trong xe, nam nhân thừ người nhìn về phía xa xăm vô định, ngũ quan tuấn mỹ khắc sâu nét thống khổ bất lực. Junhyung giận bản thân không kiềm chế được mà lo lắng cho cậu, sợ cậu lạnh, sợ cậu ốm. Sao hắn luôn bị cậu chi phối...4năm không có hắn, cậu vẫn ăn ngon ngủ yên, xinh đẹp rạng rỡ như thế. Cậu đẹp, vẻ đẹp mê đắm mị hoặc người khác, mái tóc bạch kim vàng óng tràn đầy mùi vị của nắng và đôi mắt to tròn ấy... Sẽ thế nào đây nếu cậu dụ hoặc hắn lần nữa?
"Tôi tuyệt đối không rơi vào bẫy của cậu. Cứ giả vờ đáng thương đi" hắn nhấn ga, chiếc xe lao vút nhanh chóng biến mất trong màn mưa trắng...
***
Sau khi khóc no nê rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị, Yoseob thức dậy vào lúc 3h chiều. Trấn định tinh thần, chuẩn bị mọi thứ cho bữa tiệc tối, cậu phải làm như vẻ một đứa mặt dày lẳng lơ tham tiền.
Yoseob nhìn mình trong gương, hôm nay cậu mặc chiếc áo len sẫm màu rượu chát với những mũi đan thủ công tinh xảo, mái tóc vàng uốn gợn xoăn, làn da trắng và đôi môi hồng đẹp mê mẩn nhưng tâm trạng thê lương đến thảm hại. Đến đó rồi sao chứ, chứng kiến người mình yêu tay trong tay cùng vị hôn thê kiều diễm như tự xát muối vào lòng. Nhưng Yoseob tự nhủ hi vọng đối diện sự thật tàn nhẫn sẽ làm bản thân tỉnh ra và có thể từ bỏ.
Cậu vừa nói chuyện xong với Gina, sau phút ngỡ ngàng kích động cô cũng thở dài an ủi em trai rồi lo đi sắp xếp hành lí. Về Hàn...nơi có người nam nhân tàn nhẫn mà cô yêu, hẳn anh đã quên cô như quên lãng bao người con gái bước qua đời mình...
Yoseob ra cửa gọi với vào phòng tắm
"Ginie, em đi đây, tối nay em ngủ ở phòng tập, đừng đợi"
***
7h Pm, nhà hàng Whisper. Yoseob vừa bước vào hội trường đã thấy gần khu vực lễ đài, Junhyung nhàn nhã bên cô gái thanh thoát diễm lệ.
MWO? Boyoung? Vị hôn thê của hắn là người đã cứu cậu 4năm trước.
Cả 2 trông thấy cậu. TIÊU RỒI, ottokae...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...