Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Bất ngờ có người ngã nhào vào ngực, Junhyung theo quán tính đỡ lấy hai vai người lạ, khi mái đầu vàng óng ngẩng lên cũng là giây phút Junhyung sửng sốt... Khuôn mặt đang cách hắn chưa đầy 3gang tay. Đôi mắt này, hàng mi này, đôi môi này... Chút ngỡ ngàng vui mừng chợt loé nơi đáy mắt rồi vụt tắt
.
..
...
"Hyungie...em hứa sẽ không buông tay"
.
..
...
"Thiếu gia, xin nhận dạng tử thi cha ngài"
.
..

...
"Ông ấy bị bỏ mặc kẹt trong xe khi nó nổ"
.
..
...
"Cậu Yang đã nhận 100triệu vào tài khoản"
.
..
...
"Bệnh nhân đã trả phòng và rời khỏi lâu rồi"
.
..
...
Kí ức trong quá khứ như thước phim tua chậm chạy qua bán cầu não, từng cảnh từng cảnh một... Yêu thương phẫn hận, à chỉ còn phẫn hận. Yêu. Chết từ 4năm trước rồi.
Hắn có thể thấy sự sợ hãi ánh lên trong đôi mắt to tròn đang thảng thốt nhìn mình. Không phải vui mừng, không phải hạnh phúc, là sợ hãi lan tràn... Bất động. Không gian như đông cứng, thời gian như ngừng trôi... Trong một lúc chẳng ai lên tiếng, hồi lâu sau ánh mắt Junhyung ngày càng tối sầm đanh lại
"Hmm" Yoseob cắn môi cố ngăn tiếng rên đau đớn, hai vai bị đôi tay mãnh lực siết mạnh như muốn vỡ ra. Mắt cậu dần long lên ẩn nước
Tình hình có vẻ căng thẳng, Dave lấy làm lạ với phản ứng dữ dội của Junhyung
"Chủ tịch buông ra đi, cậu làm thằng bé đau đấy! Nó vô tình va phải thôi mà" nói đoạn anh gỡ tay Junhyung khỏi vai Yoseob

"Dave, trở về phòng giám đốc trước. Ra ngoài đóng cửa lại, tôi muốn nói chuyện riêng với nhà sáng tác Kí Ức" thanh âm mệnh lệnh lạnh như băng
"Huh? À được được, nhớ đừng làm thằng bé sợ"
...
Cánh cửa đóng lại, nhìn ánh mắt bắn ra hàn quang lãnh liệt hướng đến mình, Yoseob như bị sét đánh, hai chân bủn rủn vô thức lùi từng bước đến khi lưng chạm phải tấm gương khổng lồ lạnh buốt của vách tường phòng tập, Junhyung cũng đã ở ngay trước cậu, hắn gằn giọng rít qua kẽ răng
"Khốn kiếp! Cậu đã biết trước đúng không? Bày ra trò hề này, xem tôi là thằng ngu? Món đồ chơi của cậu?"
"Không phải, Hyungie..."
"Câm miệng! Đừng gọi tên tôi, nghe thật ghê tởm. Hừ! Thứ mạt hạng như cậu có tư cách đó sao?"
Bắt đầu từ câu nói này, trong lòng Yoseob bỗng ý thức được rằng hắn đã không còn là người từng yêu cậu tha thiết nữa mà đã biến thành một người xa lạ ngăn cách bởi màn sương mù
"Bày ra trò vô tình gặp lại? Tưởng tôi sẽ mừng rỡ yêu chiều đón cậu về? 100triệu xài hết rồi nên muốn nữa sao?"
"Em... A..." đột ngột hắn bóp chặt cổ cậu, ánh mắt tối sầm như con ác quỷ trở về từ địa ngục
"Nói! Tại sao bỏ mặc cha tôi trong xe, sợ chết đến mức đó?" lực đạo tăng thêm một phần
"E..m..." Yoseob thống khổ giãy dụa, hơi thở dồn dập. Cậu biết Junhyung của 4năm sau hoàn toàn không còn lòng tin với mình, sự thật cậu bỏ Yong Man Hyuk lại có thể chối cãi sao?
Im lặng đau đớn nhìn, nước mắt cậu chảy dài trên khuôn mặt dần tái xám, từng giọt nhỏ trên tay hắn

"Không nói được nên đóng kịch kiếm sự thương hại? Bị tôi đoán trúng? Nước mắt giả tạo chỉ làm tôi ghê tởm cậu thêm. Biết gì không? Vào ngày hôm đó tôi thề sẽ giết cậu" hắn cười lạnh nhìn Yoseob khổ sở, một chút đồng tình đều không có. Đứng trước cậu bây giờ là con ác ma bị thù hận ăn mòn lí trí, Yong Junhyung dịu dàng yêu cậu say đắm đã hoàn toàn biến mất
Tay hắn siết chặt đến nỗi không thể thở, hắn muốn cậu chết... Đã ngàn vạn lần nghĩ Junhyung sẽ hận mình thế này nhưng sao giây phút đối diện hiện thực tim lại đau đớn như bị xé thành trăm mảnh...
4năm.Hơn 1460ngày. Chỉ có tình yêu em trao anh còn nguyên vẹn sao...
Yoseob cảm giác mình không còn hô hấp, cơ thể lả đi, mí mắt dần rơi xuống, thứ cuối cùng cậu thấy là giọt pha lê hoà trong ánh kim cương cô ngạo loé thấp thoáng sau làn tóc lam tím trầm buồn...
***
Tỉnh lại trên giường trong phòng tập, Junhyung đang đút tay túi quần đứng cạnh giường, sắc mặt vô cảm ra lệnh
"Lên phòng giám đốc bàn bạc về dự án như bình thường. Đừng tỏ vẻ đáng thương hay quen biết tôi"
Cảm giác được hít thở sao lại khó chịu ngột ngạt hơn cả khi hắn bóp cổ mình thế này? Yoseob chua xót nhận ra thật đáng tiếc vì Junhyung còn để mình sống. Nhưng yếu đuối, rơi nước mắt chỉ khiến hắn thêm chán ghét. Vậy chi bằng để hắn khinh tởm mình theo đúng nghĩa, đến lúc nên trả lại những đau đớn đã gây ra cho hắn rồi...cậu nhỏm dậy
"Đại chủ tịch không dễ bị lừa lần nữa nhỉ?Quá khứ cố nhiên chẳng là gì cả nhưng chí ít tôi đã giúp anh vui vẻ trên giường chẳng phải sao?"
Chát! Cái tát tay thẳng vào má, bỏng rát!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui