Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Cổ tay bị nắm lại, hắn quay sang
"Oppa làm gì vậy? Mau lên xe đi anh, họ ùa ra đến nơi rồi. Ghế trước có người mình ngồi ghế sau thôi"
"Phải đấy, thằng nhóc ngủ say lắm, để nó ngủ, hai người mau vào ghế sau" Dave thúc giục
"Mwo? Thằng nhóc?" nhìn chằm chằm vào phần ngực áo người đang say ngủ, Junhyung nhấn giọng. Đúng là "bằng phẳng không lồi lõm", là nam!
"Thất vọng à? Lần đầu tiên phỉnh được bộ não IQ 200 của cậu, tôi hả hê quá. Haha yên tâm tên nhóc đáng yêu hơn cả vạn đứa con gái đấy. Nói sau đi giờ thì lên xe nếu không muốn mắc kẹt ở đây thêm vài tiếng, chủ tịch đại nhân"
Sau khi tất cả yên vị bên trong, xe nhanh chóng phóng khỏi sân bay. May mắn lúc này trời đổ mưa to trở lại, đối với Anh thì 7h vẫn chỉ là tờ mờ sáng huống hồ lúc này mới 5h lại thêm mưa to. Dave thích thú khi thành công cắt đuôi báo giới trong khi Junhyung im lặng tuyệt đối từ khi lên xe. Mắt hắn dán chặt vào gương chiếu hậu nơi phản chiếu thân ảnh đang say giấc, nghe mùi bạc hà thoang thoảng khắp khoang xe làm tim càng rối rắm, trong lòng có cỗ vọng động muốn lao ngay đến ghế trước lật chiếc mũ áo đáng ghét kia xuống.
Vẫn đau đáu vào bóng lưng Yoseob, hắn hỏi
"Dave, cậu dùng nước hoa xịt phòng mùi bạc hà cho xe à?"
"Huh? Không, chắc mùi của tên nhóc"

Cùng lúc đó Yoseob động người cựa quậy tìm tư thế thoải mái cho giấc ngủ, chiếc mũ lông hơi tuột ra sau để lộ ít tóc mái vàng óng phủ xoà bờ mi dày cong vút.
Tim Junhyung hẫng một nhịp, tóc bạch kim ư?
"Oppa, trông anh không thoải mái. Cậu ấy chắc mệt quá nên ngủ quên, đừng giận người ta"
"..." ngoài trời tối mịt, mưa rơi nặng hạt. Ánh đèn cao áp màu vàng nhạt hắt vào cùng đèn trong khoang xe cũng không thể giúp Junhyung thấy rõ hơn đường nét khuôn mặt người phía trước...
***
Cuối cùng đã đến toà nhà trụ sở BEAST. Chiếc Ford lăn bánh chầm chậm vào ga ra dưới tầng hầm. Boyoung tựa đầu lên vai người yêu thiếp đi từ lúc nào, cô có vẻ mệt mỏi sau chuyến bay dài.
"Công ty có dãy phòng VIP cho thượng khách! Hai người ở đấy để tiện làm việc, cậu bế cô ấy lên nghỉ đi, tôi sẽ gọi tên nhóc dậy rồi lên sau"
"Được! Gặp nhau ở phòng giám đốc" nhìn Yoseob lần cuối, Junhyung bế Boyoung ra khỏi xe lên lầu.
Dave lay mạnh vai đứa trẻ đang ngủ
"Seobie, dậy mau! Đến nơi rồi, vào phòng tập riêng của cậu mà ngủ tiếp, trong đó có giường"
Chớp chớp mắt tỉnh dậy, Yoseob ngó nghiêng khắp khoang xe
"Chủ tịch đâu?"
"YA cậu ngủ như chết từ lúc người ta vào xe. Hắn cứ đăm đăm nhìn như muốn nuốt sống cậu đấy, sám hối đi nhóc"
Đứa trẻ không sợ trời chẳng sợ đất Yang Yoseob ngáp dài bĩu môi nguýt

"Tại hắn em mới mất ngủ. Thay vì kêu em sám hối, anh kêu hắn cầu nguyện đi"
"Gosh~đầu hàng cậu rồi! Trở lại vấn đề chính, tôi để tài liệu chi tiết về JOK và dự án quảng bá Kí Ức trên bàn trong phòng tập của cậu. Giờ thì lên đó, đọc hết chúng trước khi bắt đầu thảo luận"
"Ok sir"
***
Junhyung đặt Boyoung lên nệm, kéo chăn cẩn thận cho cô rồi rời khỏi lên thẳng phòng giám đốc điều hành. Cửa mở ra đã thấy Dave ngồi sẵn bên trong
"Sao có một mình cậu? Tên nhóc sáng tác Kí Ức đâu?"
"Lần đầu tiên tôi thấy cậu nôn nóng gặp một người đến thế! Kí Ức quan trọng lắm à? Mà cũng phải, tác phẩm đầu tay của cậu, haha"
"Bớt lôi thôi! Kêu nó lên đây, làm việc!"
"Không nghỉ ngơi chút đi? Tên nhóc đang ở phòng tập riêng nghiên cứu tài liệu công ty"
"Không mệt! Dẫn tôi sang chỗ thằng nhóc"

"..."
***
Vừa đóng cửa phòng tập, Yoseob uể oải ngả phịch xuống nệm sẵn tiện quơ tay lấy xấp tài liệu trên bàn. Vì hay tập qua đêm nên phòng tập của cậu ngoài hệ thống âm thanh, giàn máy, gương...còn có thêm một chiếc giường nhỏ ở góc phòng.
"Tập đoàn thương mại toàn cầu JOK. Tên cũ là JH, chủ tịch: YONG JUNHYUNG"
Xoạch!!! Xấp tài liệu rơi xuống sàn. Dòng chữ đầu tiên lướt qua, Yoseob như không tin vào mắt mình, tim đập gia tốc chân tay bủn rủn run bần bật.
Giọng nói quen thuộc ám ảnh hằng đêm đó...cậu không lầm, chính là hắn. 4năm, sau tất cả những gì mình đã làm, nếu gặp lại chuyện gì sẽ xảy ra?
Trong trạng thái tinh thần hoảng loạn kích động cực độ, nhìn bóng gương phản chiếu, Yoseob thấy khuôn mặt mình tái nhợt. Làm sao đây? Lúc này trong đầu chỉ xuất hiện 2chữ BỎ TRỐN. Cậu vùng dậy quên cả áo khoác khăn choàng lao ra cửa.
Cùng lúc nắm vặn vừa xoay, cánh cửa bật mở Yoseob theo đà chúi thẳng vào vòm ngực vững chãi. Khoảnh khắc cậu ngẩng lên là nỗi kinh hoàng đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ,đôi mắt đen u tĩnh quen thuộc ấy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui