Giọng điệu này... Ngoài cậu ra còn có người thứ hai gọi hắn là "tên khốn" sao? Hắn ghét nhất bị gọi như thế, làm hắn nhớ đến cậu. Nhớ đến cậu chỉ làm con tim quặn thắt, chỉ tăng thêm nỗi thống hận...
Aishh ai cho con nhóc láo lếu này cái quyền đó vậy!
"Bé con, Dave nói cô là nữ chả lẽ sai? Thôi ngay kiểu sấc láo đấy và nói chuyện nghiêm túc!"
"Mwo? Chú này, người lớn thì nên có phong phạm của người lớn, chú tưởng mình là ai mà gọi tôi bé con hả?" Yoseob vò xù mái đầu vàng, tức đến xì khói.
"Thôi đi nhóc, bên Luân Đôn đang có mốt tomboy à, con gái mà cứ thích tự nhận là nam"
"YAAA!!! Tên khốn! Chú muốn gì?" có ai đó đưa Yoseob vũ khí ngay lúc này cậu thề rạch nát mồm kẻ bên kia đầu dây.
"Xàm ngôn! Cô sáng tác Kí Ức à?"
Yoseob bặm môi phẩy tay quạt quạt liên tục nhằm hạ hoả. Vì Dave, vì BEAST. Nhịn! Nhịn!
"Thì sao?"
Giọng Junhyung dịu xuống
"Tại sao cô lại nghĩ Kí Ức là giọt pha lê buồn được tạo ra từ mảnh vỡ hồi ức" đây là điều hắn muốn biết nhất, điều làm tim hắn bồn chồn đến nỗi không ngăn được đôi mắt cứ đọc đi đọc lại ca từ.
"..." im lặng quá lâu, Junhyung không nhịn được phải thúc giục
"Wae?"
"Chỉ là... Tôi..."
"Cô?"
"Tôi..."
Hắn bắt đầu điên tiết, tính kiên nhẫn hầu như biến mất từ khi cậu ra đi. Ghét phải chờ đợi, rất ngột ngạt và mệt mỏi...
"Có thật cô đã viết nó không thế?"
"Tôi..." Yoseob vô thức viết ra ca từ trong lúc xúc động nhất thời, vì nhìn thấy bóng dáng của Vũ Lạc, vì tình yêu quá sâu đậm khắc trong tim tan vỡ, vì hồi ức về hắn mà mãi mãi cậu không thể quên. Sao nói ra cho người khác biết được.
"Tôi...không biết" đáp án này quả nhiên chọc điên Junhyung
"NÀY! CÔ MUỐN CHẾT À CON NHÓC"
"Tôi... Ô...ô sao chú hung tôi... Ô...ô không thích thì không mua bán gì nữa"
Cạch!
Yoseob ngắt máy ngồi xổm xuống sàn nước mắt nước mũi tèm lem. Giọng nói quá giống hắn làm cậu mất bình tĩnh, thêm nữa cứ liên tục ép cậu nhớ lại. Tim...như bị bóp nghẹt, rồi tất cả ức chế nổ tung khi hắn hét lên.
Yoseob chùi nước mắt sụt sịt gọi cho Dave
Bíp!
"Dave, chú đó rất hung hăng, còn luôn miệng nói em là nữ"
"Muah...haha...ha CHÚ á, cậu ta... Mà thôi, đấy là chủ tịch JOK. Hai người bàn bạc đến đâu rồi?"
"My god! He's a president? What did i do~i die sure!!!"
"Bỏ thói quen hễ kích động là xổ tiếng anh đi, please~"
"Em đã chửi chú ta là đồ khốn rồi cúp máy" Yoseob run run
"MWO? Haha tôi thần tượng cậu đấy, chàng trai dũng cảm nhất thế kỉ!" miệng liến thoắng khen mà mồ hôi anh đổ đầm đìa
"A! Chủ tịch gọi, nói chuyện sau nhé" vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới ngay. Mới chuyển cuộc gọi đã nghe tiếng tê rống
"CẬU QUẢN GIÁO NHÂN VIÊN THẾ NÀO HẢ?"
"Ya~được rồi được rồi xin lỗi! Chủ tịch đại nhân, chủ tịch đại đại nhân~ Cậu không phải kiểu người gọi một cú điện thoại chỉ để chửi mắng!"
"Fine, fine! Cuối tuần này tôi sẽ bay sang Luân Đôn với tư cách nhà thiết kế Kí Ức để bàn bạc trực tiếp về ca khúc quảng bá! Nói chuyện điện thoại với con nhóc đó không được gì cả"
"Sang đây?"
"Đúng! Ra sân bay đón tôi. Thứ bảy"
Junhyung đã quyết nhất định dùng ca khúc này. Sẵn tiện sang đó tuyển ca sĩ luôn đồng thời giáo huấn lại "con bé" xấc xược kia.
***
Tranh thủ giải quyết và bàn giao công việc thoắt cái đã đến thứ sáu.
2h sáng! Luân Đôn, trong khu phố nhà Yoseob, gió gào hú không ngừng quật mưa đánh lộp bộp vào ô cửa kính rồi vỡ tan thành những vệt nước dài chảy xuống. Yoseob nhìn cảnh vật mờ ảo qua làn nước dày đặc, tự vòng tay ôm lấy hai vai mình tìm chút hơi ấm, lại mơ thấy ác mộng. Cảm giác Junhyung tồn tại gần bên mình ngày càng chân thật, sao có thể thế được? Từ sau cuộc điện thoại lần trước, giọng nói quen thuộc cứ vang đi vang lại trong đầu, cả trong giấc ngủ... Cậu bị tên khốn chủ tịch gì đấy ểm bùa rồi, mai hắn sẽ đến đây ư? Cậu cũng mới biết chiều nay.
---FLASH BACK---
"Seobie, sáng mai đến sân bay cùng tôi"
"Để làm gì ạ?"
"Đón chủ tịch JOK kiêm nhà thiết kế Kí Ức"
"Mwo? Chú ta sang đây làm gì?"
"Thứ nhất, cậu ta bằng tuổi tôi thôi nên đừng gọi chú, hắn nổi khùng lên thì chết cả lũ. Thứ hai, ai đã làm rối tung mọi chuyện, chửi bới người ta rồi cúp máy? Thứ ba, cậu sáng tác ca khúc Kí Ức, cậu không đi cùng thì tôi dắt lợn đi à?" bị chất vấn te tua, đứa trẻ đáng thương Yang Yo đành mếu máo
"Nae, Arasso!"
"Chủ tịch đi cùng vợ chưa cưới, chắc sẽ không làm thịt cậu vì tội chửi lão qua điện thoại đâu"
"..."
---END FLASH BACK---
Ngày mai, linh tính không tốt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...