Nước trà sóng sánh chao qua lại trong tách, là chủ nhân chiếc tách đang run không ngừng. Trong tích tắc không gian như ngưng đọng, tất cả đều tĩnh lặng, trước mắt cậu là VŨ LẠC, hình mẫu trang sức mới sao lại là Vũ Lạc.
Tim đập từng hồi kích động
"Chìa khoá mở ra trái tim của nước, em đang đeo nó..." giọng nói trầm ấm rất mơ hồ và xa xôi, phảng phất đến từ hư không mang theo yêu thương dội về.
Yoseob đặt tách trà lên bàn, khuôn mặt ẩn chứa ảm đảm, cả người vô lực ngã vào sô pha. Còn nhớ ngày phát hiện bản thân đánh mất Vũ Lạc, vết thương chưa liền chỉ đã rách toạc lần thứ 3 vì cậu gào khóc vùng vẫy đòi về lại Hàn Quốc, tín vật duy nhất minh chứng cho tình yêu cũng không còn, hết tất cả rồi... Trái tim hắn, cậu không bao giờ bước vào được nữa...
Rất lâu sau đó Yoseob mới cảm thấy mất đi Vũ Lạc cũng là ý trời muốn cậu dứt khoát từ bỏ tình yêu đã ăn quá sâu vào máu vào tim mình. Chỉ là...Vũ Lạc...trong lòng luôn có một tâm tư nặng nề khó chịu xua mãi không đi, dường như chỉ nhìn thấy nó mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Hoặc phải nói, chỉ khi nhìn thấy bóng hình ấy...dáng dấp thon dài với mái tóc nâu đỏ hơi xoăn, ánh kim cương cô ngạo lung linh... 4năm không biết hắn thay đổi ra sao? Đã quên cậu hay chưa?
Yoseob ngẩn ngơ ngắm nhìn bản fax, bỗng trong lòng lướt qua tia sáng tỏ, một cách chậm chạp, lặng lẽ nhưng vô cùng tỉnh táo... Đây không phải Vũ Lạc, phần đuôi giọt mưa nếu lắp vào Tâm Thuỷ sẽ không khớp. Cậu càng chắc chắn hơn khi bắt đầu đọc hàng chữ hoa in đậm "DỰ ÁN QUẢNG BÁ MẪU TRANG SỨC THU-ĐÔNG"
Tập đoàn JOK. Yoseob nhún vai, tên công ty lạ quá.
Tổ thiết kế. Không có tên nhà thiết kế.
Phía trung tâm là hình mẫu và tên sản phẩm: KÍ ỨC. Nó tên Kí Ức sao?
Kí Ức... Cảm xúc đưa đẩy, trong vô thức ca từ tự nhiên tuôn ra nơi đầu bút...
--- "KÍ ỨC" ---
Một ngày mưa phùn rét buốt buổi sớm mai. Dừng bước bên cầu Magdelen bắc ngang dòng sông Cherwell thơ mộng.
Hàng liễu rũ xinh đẹp run trong gió, em nhìn xa xăm vào mặt hồ xanh ngắt~
Một mảnh pha lê vỡ từ hồi ức tình yêu của anh và em...
Em không biết nên gọi tên nó thế nào nữa~
Anh lạnh lùng nói ra tên KÍ ỨC.
Khi giọt nắng vàng trong vắt nhẹ đậu trên vai, anh hôn em và nói "ở bên anh". Kí ức~
Một chiều muộn lộng gió em lặng yên ngắm nhìn bóng dáng cô độc, trong đôi mắt anh có những mảnh vỡ của tịch dương, đẹp dịu dàng anh bảo "chỉ nhìn em". Kí ức~
Em cười rạng rỡ pha những gam màu hạnh phúc cho bức tranh tình yêu ta đẹp mãi mãi.
Anh tạo ra giọt mưa ngây ngô lạc vào đại dương mênh mông của nước.
Giọt pha lê mang tên Kí Ức~
Khi những gam màu hạnh phúc trở thành gam màu bị nguyền rủa, tình yêu ta mong manh như pha lê tan vỡ. Kí Ức~
Em ra đi mang theo mảnh ghép cuối cùng trong trái tim băng giá.
Giọt pha lê cô đơn anh tạo ra từ mảnh vỡ của hồi ức, khoả lấp thay chỗ trống duy nhất trong con tim. Kí Ức~
Không có em, anh chỉ sống trong Kí Ức- nơi hiện hữu bóng hình em~
Duy nhất, Kí Ức tình yêu là duy nhất~
Em thấy bóng mình in hằn nơi giọt kí ức anh tạo ra.
Em là duy nhất~
Kí ức về em là duy nhất~
Kí ức về anh là duy nhất~
Hồi ức tình yêu đôi ta là duy nhất~
Thế nên giọt pha lê này dành cho em, anh gửi hồi ức hai ta vào mảnh pha lê vô giác, dùng tình yêu nỗi nhớ mài dũa thành giọt pha lê KÍ ỨC.
Tìm kiếm em~
Anh gửi Kí Ức vào đám mây trắng bồng bềnh. Cơn gió thổi đám mây đi xa, có khi nào Kí Ức vô tình thấy em đâu đó và mang em trở về bên anh?
Trở về, xin hãy trở về, mang Kí Ức về bên anh~
Trở về để hôm nay ta gọi tên nhau chỉ bằng hai chữ xót xa: KÍ ỨC~
.
..
...
---Credit by Cỏ Lau---
Viết xong Yoseob mới giật mình cười chua chát.
"Mình đang làm chuyện điên rồ gì thế này?" cậu vất bút sang một bên, vò nhàu tờ giấy thành viên, nhắm mắt quẳng đại vào thùng rác rồi chuẩn bị đến phòng luyện thanh. Không may cho Yoseob, viên giấy dội vào thành thùng và văng lại ra ngoài, nằm lộ liễu trên sàn...
***
Chiều muộn, Gina về nhà xem sơ bản dự án mới trên bàn. Trong lúc dọn dẹp vô tình phát hiện viên giấy còn mới đã bị vò nát, cô mở ra đọc rồi lặng yên trong giây lát.
"Thằng bé viết sao? Hay thế mà vất, về đây biết tay với chị" không do dự cô fax thẳng sang cho Dave, và đương nhiên, chàng trai si tình fax thẳng về tổng công ty JOK.
***
Cửa phòng chủ tịch hé mở, nam thư kí cầm văn kiện mới mang vào, lễ độ nói:
"Chủ tịch, bên BEAST Luân Đôn vừa fax tài liệu về"
"Ok! Trở về làm việc của anh đi" Junhuyng ra lệnh.
Thư kí đi ra, hắn cầm lên bản fax còn nóng.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...