"Trời ơi tên tuổi anh ấy mình cũng không biết..."
"Tiểu thư, xin kí giấy xác nhận phẫu thuật gấp. Nếu không mổ ngay cậu ấy sẽ chết vì mất máu"
"MWO? Ch...chết á? Được tôi kí, tôi kí" Boyoung giật bút trên tay y tá kích động nguệch ngoạc kí. Đã mang cậu vào đây thì không thể để cậu chết, không đâu!
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, cô thấp thỏm trên băng ghế chờ.
"Tiểu thư, mời làm thủ tục nhập viện"
"..."
Vì không biết gì về người con trai lạ, Boyoung đành cắn môi điền vào thủ tục nhập viện rằng cậu là bà con xa và bằng tuổi mình. Việc còn lại chỉ có chờ đợi...
Đợi đến mệt rũ, 3tiếng trôi qua ca mổ vẫn chưa kết thúc. Không hiểu sao trong lòng có thôi thúc mãnh liệt cứu sống người con trai này. Giây phút nhìn cậu tái nhợt đau đớn, cảm giác ê ẩm trong lòng...
Tích tắc, kim đồng hồ nhích từng khắc, cô gái nhỏ hồi hộp chờ đợi, bên trong cánh cửa kia, sinh mệnh người con trai mong manh bên bờ sống chết. Trong đêm tối, người chị điên cuồng tìm kiếm em trai. Nơi căn phòng vắng, kẻ bị phản bội mang con tim tan nát, yêu hận như thứ axit độc hại ăn mòn lí trí... Và cậu, nhân vật chính mê man trên bàn mổ, đau khổ dằn vặt bản thân không muốn tỉnh lại, tiềm thức không ngừng tự thôi miên bản thân: Yang Yoseob, đừng tỉnh lại. Yang Yoseob, đừng tỉnh...
Gina xuống taxi lao thẳng vào bệnh viện Seoul, nơi cô nghĩ đến đầu tiên chính là bệnh viện, nếu Yoseob bị thương, hẳn đang ở đây.
"Làm ơn cho tôi hỏi, có bệnh nhân nào tên Yang Yoseob không ạ? Xin nhanh giùm... Hu hu..."
Sau khi kiểm tra danh sách, y tá lắc đầu "Không có thưa chị. Chỉ có một vài trường hợp mới được đưa vào cấp cứu gấp là chưa có tên"
Gina như rụng rời tay chân chạy đến từng phòng cấp cứu... Chụp từng y tá cuống cuồng hỏi.
"Y tá, làm ơn cho tôi hỏi, có ca cấp cứu nào của một cậu con trai, chạc 20, tóc đen, cao chừng này..." Boyoung đang ủ rũ trên băng ghế chờ gần đó nhíu mi tiến lại.
"Xin lỗi, unnie...đang tìm người ạ? Em..."
"Em biết thằng bé sao? Em trai tôi, nó..."
"Em vừa nghe nói, chiều nay em tình cờ cứu một oppa gần vụ tai nạn ô tô... Em rất bối rối vì không tìm được cách liên lạc với người nhà anh ấy..."
"Tóc đen, cao khoảng chừng này, tai nạn xe hơi... Chúa ơi đúng rồi hu hu... Em tôi, em tôi không sao chứ hu hu..." Gina hoảng loạn nắm vai Boyoung lắc liên tục vừa khóc vừa hỏi
"Em, em cũng không biết, phẫu thuật hơn 3giờ đồng hồ rồi, anh ấy bị thương nặng và mất máu nhiều" cô đang theo học ngành y nên ít nhiều cũng biết tình trạng Yoseob hiện tại không mấy khả quan.
Bây giờ chỉ còn trông vào số mệnh...
***
Không biết trải qua bao lâu, Yoseob hơi động cặp mi nặng trĩu, hàng mi rung nhẹ khép hờ rồi từ từ mở ra khó khăn. Cơ thể đau rát như bàn châm đâm vào, chút ánh sáng chói loà chiếu vào mắt, là Gina đang gục bên giường cùng một cô gái lạ với khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn ngồi cạnh, cô đã cứu cậu sao?
"Nước..." Yoseob nhấp đôi môi tái nhợt khô ráp rên lên. Nghe động Gina mừng rỡ bật dậy
"Seobie, em tỉnh rồi, khát nước sao? Được được chị lấy ngay"
Sau khi uống nước, Yoseob đảo mắt khắp phòng, đây là bệnh viện, cậu được cứu sống rồi. Nước mắt trượt dài, sao không để cậu chết, sống tiếp cậu biết đối diện thế nào với hắn đây, trong cơn mê hình bóng anh tuấn không ngừng hiện ra nhưng đôi tay nhơ nhuốc này không còn tư cách đụng vào hắn nữa rồi...
"Đừ..n.g nói với ai tôi ở đây. Đừng nói tôi...bị thương"
"Mwo? Wae? Mọi người phải biết chứ, em nói gì vậy Seobie?"
"Em là kẻ sát nhân. Nói ra thì thay đổi được sao?" cậu bất lực nhắm mắt để mặc nước mắt tuôn không ngừng
"Sát...sát nhân á?" Boyoung mở to mắt lắp bắp, cô đã cứu phải ai vậy? Khuôn mặt thánh thiện kia không thể là tên giết người...
"Thằng bé mê sảng thôi, đã 7h sáng rồi, em cũng về nghỉ đi. Tôi không biết làm gì để báo đáp em cả" Gina siết nhẹ tay Boyoung, giọng chân thành
"Chỉ xin em đừng nói với ai thằng bé bị thương. Vô tình cứu sống nó, chúng tôi mang ơn em cả đời. Nhưng em về nhà nghỉ ngơi đi, và không nên trở vào đây nữa. Cho tôi số điện thoại liên lạc với em..."
"..."
***
Sau khi về đến nhà, tắm gội xong Boyoung vẫn còn thắc mắc hoài nghi mọi chuyện. Thật lạ lùng... Cô mở tivi và bản tin sáng vô tình đập vào mắt.
"5h17 chiều qua, thượng nghị sĩ Yong Man Huyk đã chết trong một vụ tai nạn ô tô tại tuyến đường..." tai như ù đi, Boyoung thảng thốt
"Vụ tai nạn, chiếc xe bốc cháy đó, là cha của Junhuyng? Vậy người gần vụ nổ là ai, có quan hệ gì, sao phải giấu?" cô nhấc điện thoại gọi
Bíp!
"Junhuyng oppa..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...