Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Hối tiếc? Tiếng yêu tắt trên bờ môi lạnh giá, khi phát hiện câu yêu thương khao khát nói ra, bờ môi run rẩy thốt không nên lời... Nói cho ai đây? Ai sẽ nghe, tiếng gọi cha đông cứng nơi cổ họng nghẹn đắng...
Phải rồi, sao câu cuối cùng hắn nói với cha mình lại là "Có con hoặc một lần nữa mất con mãi mãi..."
Kết quả, chính hắn mất ông...vĩnh viễn...
"Đội trưởng, trong xe tìm thấy vài thứ cháy sém và một chiếc di động đã hư do vụ nổ"
Câu nói kéo Junhuyng trở về thực tại, tầm mắt lia qua lập tức trướng cực đại, sóng lưng lạnh toát. Tim đập gia tốc, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác sợ hãi tột cùng, điện thoại và ba lô của Yoseob... Cậu đã ở đó, trong xe sao? Vậy giờ cậu ở đâu? Ở đâu? Cậu có an toàn không? Làm ơn nói với hắn cậu còn sống, mất cha rồi, tuyệt đối không thể mất cậu, TUYỆT ĐỐI KHÔNG!
Junhuyng giật lấy chiếc đèn pin, lòng nóng như lửa đốt lao vội tìm kiếm xung quanh.

Trên thế giới có bao nhiêu điều ngẫu nhiên, có bao nhiêu cái gọi là vô tình và có một thứ mang cái tên trớ trêu "trò đùa của số phận".
Dưới ánh đèn pin trắng mờ ảo, giọt pha lê cô đơn lầm lũi nằm đó. Vật bé xíu như thế tưởng chừng không ai thấy nhưng hắn lại thấy rõ mồn một, hay chính sợi dây liên kết vô hình giữa Vũ Lạc và Tâm Thuỷ đã giúp hắn...
2chân khuỵ xuống, tay hắn run run nhặt lên chiếc bông... Tại sao vất lại chiếc bông? Tìm kiếm khắp khu vực xung quanh không thấy bất kì vết tích nào chứng tỏ Yoseob đã thoát khỏi vụ tai nạn, cậu đi đâu? Sao Vũ Lạc nằm đây? Hắn khẽ thở hắt ra, ít nhất cậu còn sống. Có lẽ đã về nhà.
Khoan! Khoan đã, Yoseob còn sống, còn khoẻ mạnh đủ sức đi khỏi đây cớ sao không cứu cha hắn ra ngoài, bỏ mặc ông và vội vã rời khỏi. Sợ chết ư?
Andwae! Cậu không phải loại người đó. Đứa trẻ luôn lo lắng cho người khác, chỉ nhìn con cún nhỏ bị bỏ rơi côi cút nơi góc đường đã buồn đến bỏ cơm, trái tim nhân hậu ấy là giả tạo sao?
Junhuyng nhắm chặt mắt lắc đầu phủi hết mọi ý nghĩ không hay. Bỗng có bàn tay đặt lên vai, hắn mừng rỡ quay ngoắt lại... Không phải cậu, là Huynseung, Doojoon G.NA cùng Kiwoon. Tóc đỏ bóp nhẹ vai Junhuyng:
"Chúng tôi vừa biết chuyện liền sang đây ngay. Cậu ổn chứ...Huyngie?"
"..." tất cả đang ở đây, lo lắng cho hắn, đau lòng thay hắn, người hắn yêu thì sao? Thoát khỏi tai nạn và biến mất? Nụ cười bỗng chua chát, hắn thấy yếu đuối vào lúc này...
"Cám ơn mọi người, tôi ổn! Thật tốt vì các cậu ở đây. Cả noona nữa..." Junhuyng đứng dậy ôm Huynseung, giọng đầy cảm kích.
"Huyngie...chị...chị nghe nói Seobie cũng trong xe... Nó..."

"Không sao, em ấy không có trong xe khi nó nổ, không có quanh đây."
"Chúa ơi... Nó..." Gina bụm chặt miệng ngăn tiếng thốt kích động, lo lắng cho em trai, hoài nghi về nhiều điều, mặt cô tái đi
"Em ấy sẽ sớm về và mọi việc sáng tỏ, bình tĩnh đi em, Ginie" Doojoon giấu lo lắng hôn lên trán người yêu an ủi. Tình trạng lúc này ai cũng bối rối, Kikwang đăm chiêu nhìn Junhuyng, người anh đã dạy cậu đối mặt với cuộc sống đầy dối trá này, dạy cậu cách tồn tại trên thương trường khắc nghiệt, giờ đây đang rơi xuống vực sâu đau đớn, cậu làm gì cho anh đây...
Chỉ riêng Dongwoon, tố chất của vệ sĩ giúp cậu bình tĩnh suy xét vấn đề, lướt một lượt khắp hiện trường, vị trí xe lật, vết xăng chảy lênh láng, vết máu. Dongwoon được gia đình Kikwang đào tạo từ bé để làm vệ sĩ riêng, về mặt "thiện chiến" và tinh nhuệ, Junhuyng đã dạy cậu rất nhiều.
"Chắc hẳn chiếc xe bị húc mạnh vào máng trái ngay khúc ngoặt, va vào dải phân cách rồi lật. Một lúc sau mới nổ, rõ ràng đủ thời gian để thoát..." nói đến đây cậu im bặt, hẳn Dongwoon cũng như mọi người, thắc mắc Yoseob sao lại không cứu Yong Man Huyk.
"Tôi biết chúng ta đang cùng nghi vấn, nhưng đừng vội kết luận, Seobie chắc có lí lẽ riêng của em ấy. Bây giờ mọi người về biệt thự cậu đi Junhuyng, có thể Seobie về rồi, mọi chuyện sẽ rõ ràng!" Huynseung bình tĩnh khuyên, dù lòng anh cũng lo không kém họ.
"Em muốn xem xét thêm hiện trường, biết đâu giúp ích được. Seungie huyng đưa Kikwang huyng về biệt thự trước đi"
"Woonie, huyng..."

"Huyng bao nhiêu tuổi rồi! Đừng lo, em tốt nghiệp khoá đặc công mà!" Dongwoon trấn an Kikwang.
Junhuyng vẫn im lặng, lòng rối loạn, đau đớn giằng xé. Còn mẹ nữa, hẳn bà ngất mất khi biết tin này.
"Về biệt thự chính, tôi phải lo cho mẹ! Mẹ đang 1 mình"
Tất cả lần lượt lên xe, Junhuyng nắm chặt Vũ Lạc trong tay, bước chân ngập ngừng, hắn quay đầu lại, đôi mắt đen u tĩnh mê mông
"Seobie, em ở đâu..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui