"6năm rồi, con đã không ngủ ngon giấc dù chỉ một ngày vì dằn vặt bởi cái chết của chị..."
"..."
"Em ấy...đã nói cha đau đớn hơn cả con. Vậy sao giờ người lại ép con vào trạng huống hiện tại?"
"Là vì ta..."
"Con biết, cha muốn giữ con lại, chọn cho con một người vợ tốt. Nhưng thứ con cần, thứ con khao khát...là người cha của 10năm trước. Người đã dành cả ngày dạy con gấp thuyền lá thả trên dòng sông chỉ vì con ngô nghê nói muốn mua xe tải để chở yêu thương. Nói con biết, cha là vì con, không phải vì những lá phiếu bầu đáng nguyền rủa ấy" giọng hắn lạc đi, ánh mắt tha thiết trông đợi
"Phải, là ta không muốn nhìn con ngày một xa cách, không muốn con nhìn ta bằng ánh mắt vô cảm lạnh lẽo, không muốn mất đi đứa con trai duy nhất ta yêu thương..." ông úp 2tay vào mặt, thừa nhận sự thật của yêu thương khó khăn đến vậy sao...
"Thật sao?"
"Số phiếu bầu của cha đã vượt xa các ứng cử viên khác! Ta không cần một lá phiếu vô tri mà đánh đổi hạnh phúc của con" ông ngẩng mặt tha thiết nhìn con trai, giọng trầm buồn
"Con yêu Seobie. Đúng là ban đầu vô tình con đã chọn em ấy cho vở kịch huỷ hôn. Nhưng em ấy đã cứu con từ bóng đen quá khứ, cho con biết cuộc sống còn nhiều điều ý nghĩa, còn có cha..."
"Thằng nhóc..."
"Là con hiểu lầm. Em ấy không phải trai bao như cha nghĩ" hắn ngắt lời
"Con nhất quyết không bỏ nó? Hãy nghĩ lại đi, khoảng cách giữa 2đứa rất xa, có thể con chỉ rung động nhất thời" ông dịu giọng, cố gắng thuyết phục con trai
"Không có Yang Yoseob, sẽ không có Yong Junhuyng đứng đây ngày hôm nay. Cha suy nghĩ đi, cho con hạnh phúc hoặc một lần nữa, mất con mãi mãi. Con xin phép!" hắn bình tĩnh ra đòn cuối cùng, cúi chào cha mình rồi xoay lưng biến mất sau cánh cửa.
Thư phòng trở lại yên tĩnh như tờ, người đàn ông già vẫn ngồi bất động, mày nhíu mạnh trầm ngâm suy nghĩ.
"Mất con ư? Ta thua rồi...thua sự nhẫn tâm vô tình của con" tiếng thở dài thượt vô lực, ông cười buồn nhưng khuôn mặt đã giãn ra.
Bíp!
"Gọi Yang Yoseob! Sắp xếp cuộc hẹn ngày mai cho tôi!"
"..."
"Bảo nó tuyệt đối không được cho Junhuyng biết!"
Cùng lúc đó, trong một khu nhà máy hoang phế cũ. Cuộc giao dịch mờ ám diễn ra... Đám người hung tợn mặc tây trang đen đứng canh ngoài cửa kho hàng, bên trong đang căng thẳng toan tính một âm mưu chính trị đen tối nhằm loại bỏ một số ứng cử viên của đợt bầu cử nhiệm kì này, mà người đầu tiên trong danh sách đen là Yong Man Huyk.
Gã đàn ông có khuôn mặt thô thiển, xương quai hàm bạnh ra trông càng hung dữ, hầm hầm sát khí gác chân đánh rầm lên bàn khoanh tay nhàn nhạt thương lượng
"Kêu Goo Jae Sung tăng giá, nghị sĩ không phải nhiều tiền lắm sao? Ám sát kì này là thượng nghị sĩ, lão ta đùa tao à!"
"Được! Các anh muốn bao nhiêu cũng có, chỉ cầm ám sát thành công!" tên thư kí đổ mồ hôi sợ hãi, nghị sĩ Goo phân công hắn đi thương lượng thật đúng muốn giết hắn mà. Đám người xã hội đen này quá nguy hiểm! Lão ta làm ăn với chúng đã vài năm nay, lão già thâm độc không bao giờ tự ra mặt để tránh bị phát hiện.
"Lão cáo già biết điều đấy! Vậy kết thúc giao dịch! Ngày mai chúng tao sẽ tiễn Yong Man Huyk về chầu diêm vương! Ha ha ha" tiếng cười man rợ vang vọng khắp căn nhà kho cũ. Có ai ngờ âm mưu chính trị nham hiểm này vô tình mở ra một chuỗi bi thương trong tương lai...
***
"Tôi biết rồi! Được, chiều mai tôi sẽ đến đúng hẹn!"
"..."
"Yên tâm! Đảm bảo huyng ấy sẽ không biết, tôi hứa!"
Yoseob cúp máy, trong lòng tự nhủ đây là cơ hội cuối cùng của mình. Tựa nhẹ vào thành lan can thở dài, sao trong lòng cứ nhức nhối bất an? Lẽ ra cậu phải vui mừng vì cha hắn đã cho mình một cơ hội, phải hạnh phúc vì tình yêu sắp trọn vẹn, sao tim cứ đập liên hồi vậy?
Yoseob lơ đãng liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại nơi chậu xương rồng nhỏ.
"YongYong à, mày có vui không? À mày lo lắng sao? Tao cũng lo lắm, không biết lão gia sẽ nói gì, chửi mắng đuổi tao đi hay cho người bắt cóc tao rồi vất ở xó nào đó... Haizz không biết sao tao có linh cảm chẳng lành..." cậu thì thầm tâm sự, ngón tay vuốt ve cánh hoa đỏ...
"YongYong a~cho tao lời khuyên đi, hay dấu hiệu...Á!!!" Vô tình gai nhọn đâm trúng đầu ngón tay, theo phản xạ Yoseob rụt tay lại, chẳng may thế nào mà hươ phải thành chậu.
Xoảng!!! Chậu xương rồng rơi xuống nền lan can vỡ tan tành, cánh hoa đỏ dập nát... Khoảnh khắc đó Yoseob thất kinh đến chết lặng, đôi mắt mở lớn trân trối nhìn rồi hốt hoảng ngồi thụp xuống vội vã nhặt lên thân xương rồng nằm chỏng chơ trên đống cát tung toé..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...