Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

"Tại sao anh lại thích gió?"
"Ngày xảy ra tai nạn,gió rất to..."
"Không phải anh nên hận gió sao?"
"Sao phải hận khi nó là thứ duy nhất ở bên cạnh tôi vào khoảnh khắc đó"
"Mọi người...đã không...biết... Chị ấy đã ôm chặt lấy tôi khi đó... Kính xe vỡ nát và găm đầy...chị ấy..." giọng nói trùng xuống,đứt quãng, nghẹn lại đầy thống khổ. Cơn gió mới ùa đến cũng không kịp thổi khô giọt đắng đang rơi...
"Anh...thật giống loài cây tôi yêu!"
"...?!!"
"Xương rồng, thật lạ đúng không? Không phải vì nó tượng trưng cho sự kiên cường mạnh mẽ, mà vì bề ngoài của nó, xù xì đầy gai góc...nhưng khi nở hoa lại rực rỡ, đẹp hơn bất cứ loài hoa nào tôi từng thấy. Anh cũng thế, luôn nguỵ trang dưới lớp vỏ lạnh lùng, nhưng tâm hồn anh, thật đẹp..." cậu quay sang vươn tay quẹt nhẹ giọt nước nơi khoé mắt hắn, giọng nói chân thành
"Tối rồi, về thôi, được chứ?"

"Tôi...có thể hôn cậu không?"
"..." Yoseob mở lớn mắt, rồi mi mắt cụp nhẹ. Cậu ôm lấy mặt hắn, đặt môi lên vầng trán cao, mi nhẹ một cái "Được rồi, về đi, huyng!" cậu nhảy xuống xe và vào trong trước, trên môi vẫn lưu lại nụ cười ngọt ngào.
"Huyng...á?" hắn hơi bất ngờ, đỏ mặt rồi phì cười nhảy xuống mui xe.
"Ngày giỗ chị năm nay...không còn cô đơn nữa, là chị gửi thiên sứ đến bảo vệ em sao...Gomawo..."
Chiếc xe đã mất hút phía cuối đường... Nơi bờ sông vắng chỉ còn ngọn cỏ lau lay nhẹ, vẳng lại trong gió tiếng thì thầm khe khẽ sau cuối của chàng trai...
***
Ngày tiếp ngày trôi qua. Chẳng biết từ bao giờ cậu lại có thói quen đếm ngày và thở dài như thế... Đã bên hắn hơn nửa tháng rồi, trải qua nhiều chuyện, vui buồn giận hờn, đột nhiên nghĩ đến sắp hết kì hạn cha hắn đưa ra, lòng lại dấy lên lo âu vô hạn. Chuyện gì sẽ đến đây...
"Tôi gọi đấy, không muốn chết thì mau nhấc máy!!!" tiếng chuông điện thoại biến thái vang lên làm cậu giật thót tim. Sau vụ đó hắn đột nhiên mua cho cậu chiếc Iphone4 rồi ép dùng, lại còn đặt tiếng chuông gọi đến như vậy, cấm cậu đổi nữa... Biết là giọng hắn hay, nhưng mà...
"Aishh mình điên mất. Huyng ấy thật biến thái mà"
"Yeoboseo..."
"..."
Đầu dây bên kia có tiếng khóc...
"...Mẹ...mẹ sao cơ...bệnh viện á..." cả người một trận run rẩy, cậu ào ra khỏi quán bar lao thẳng đến bệnh viện...
Trên băng ghế dài trước phòng cấp cứu... Người con gái đẹp tuyệt mĩ với mái tóc nâu dài ngồi đó, đôi vai gầy yếu run rẩy không ngừng. Bên cạnh, nam nhân đau xót vỗ về... Mwo?
"Doojoon huyng? Sao huyng lại ở đây?"

---FLASH BACK---
Doojoon có việc cần xuống Pusan giải quyết. Xe đang chạy ngon trớn đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé lao ra chặn ngang mũi chiếc Fork bạc. Lạy chúa anh mà không thắng gấp thì nữ nhân kia về chầu diêm vương rồi. Anh tức giận mở cửa xe lao ra:
"Aishh con nhóc, muốn chết..." giọng nói cương cứng trong không trung. Trước mắt anh là một đôi mắt phượng đen láy sâu thẳm, làn da trắng mịn, đôi môi hồng quyến rũ...thiếu nữ với thân hình cân đối, đường cong đẹp như người mẫu, nhưng khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Cô lao đến nắm chặt áo anh cầu xin khẩn khoản:
"Làm ơn, mau giúp tôi, mẹ tôi chết mất, cầu xin anh...hu hu..." không hiểu sao, Yoon đại công tử lại cảm giác như bị sét đánh trúng...
---END FLASH BACK---
Nam nhân ngẩng lên, bất ngờ khôn tả:
"Yoseob, là em..."
Vừa nghe Yoseob, cô gái giật mình bật dậy chạy đến ôm chặt em trai mình nức nở
"Seobie, em đến rồi...Ô...ô... Chị sợ lắm, chị rất sợ."
Cậu cố ngăn nỗi sợ hãi, xúc động, siết chặt vỗ nhẹ lưng chị mình trấn an

"Mẹ sẽ không sao... Đừng khóc, chúng ta phải mạnh mẽ..."
Doojoon móc ra điện thoại, bấm số và gọi một vài cuộc.
Một lát sau, trước cửa phòng cấp cứu trở thành tiêu điểm chú ý của cả bệnh viện. 6chàng trai đẹp lai láng và một cô gái như siêu mẫu đang túc trực tại đó. Kẻ đứng người ngồi, Yoseob dựa nhẹ vào JunHuyng không nói một lời. Tay kia nắm chặt chị mình. HuynSeung luôn là người điềm tĩnh biết tạo bầu không khí nhất
"Mọi người, trong thời gian chờ đợi, tôi nghĩ ta nên trò chuyện một lát"
"Đây là Gina, chị gái em, lớn hơn các huyng 1tuổi"
5người trố mắt rồi 3trong số đó thân thiện cúi đầu "Noona, rất vui khi biết chị"
Junhuyng cúi nhẹ đầu cười "Noona!" chỉ có 1người đơ ra như tượng vì lúc chiều còn gọi người ta là con nhóc. Yoon đại công tử bối rối: "Tôi, tôi xin lỗi."
"À, không có gì, tôi mới phải xin lỗi vì lúc chiều đã quá lỗ mãng. Cám ơn cậu đã ở cạnh động viên tôi đến giờ, Doojoon-ssi!" mặt cô cũng ửng đỏ. Thật lạ, cảm giác tim đập nhanh hơn vài nhịp khi anh ôm cô vỗ về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui