Trì Võng từng đoán đủ loại lý do tại sao Mộc Bắc Hy lại bắt y trông coi lăng mộ này. Y từng đặt câu hỏi không chỉ một lần về việc năm đó Mộc Bắc Hy muốn y làm cái gì? Có phải là đã sớm biết được y sẽ bất lão bất tử, muốn kiếm chút chuyện cho y làm để không đến mức phải phát điên hay không, hay là bởi vì trong lăng mộ này ẩn chứa bí mật cực kỳ quan trọng, nhất định phải do y đích thân canh gác.
Bây giờ đã có một ít manh mối.
Cảnh tượng trước mặt không hề phù hợp với dạng hang động dưới đất do nước ngầm tạo nên, toàn bộ bề mặt bằng đá ẩm ướt, không bằng phẳng đột nhiên tách biệt với phần còn lại.
Vì chỗ này là một cái hang ở sâu dưới lòng đất, đã được bàn tay con người cải tạo, không biết dùng vật liệu gì mà tạo thành từng bậc hướng lên trên, cảnh tượng tiếp theo thật không biết phải miêu tả thế nào.
Có một khối cầu màu bạc đang phát sáng, không biết nó đã được khảm vào vách đá dưới lòng đất như thế nào, tuy chỉ lộ ra một góc nhỏ nhưng vẫn khiến người ta dễ dàng nhận ra đây là một khối cầu rất lớn.
Mà đúng lúc này, bề mặt khối cầu màu bạc đang tự động mở ra, giống như có một bàn tay vô hình đang điều khiển nó, không một tiếng động lộ ra hạt nhân được ẩn giấu tận cùng bên trong. Chỉ trong chốc lát Trì Võng đã có thể xác định, loại kiến trúc và công nghệ này rõ ràng không thuộc về thời đại của y. Đây là lần đầu tiên y được tận mắt chứng kiến, sau khi hoảng hốt qua đi, cũng không đến mức khiếp sợ.
... Ở chung với Mộc Bắc Hy nhiều năm, sao mà y lại không đoán ra được điều gì chứ? Chỉ là những thứ trước mắt đã vượt xa khả năng tưởng tượng của y. Trì Võng từng nghĩ thứ y sắp nhìn thấy chắc chắn có liên quan với Mộc Bắc Hy, cũng có thể chính là chỗ mai táng xương cốt của Mộc Bắc Hy đã nhiều năm không thấy đâu, nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt có lẽ không phù hợp với suy đoán này.
Chỗ này không giống mộ thất, không thấy bia mộ và huyệt mộ, sau khi cửa kim loại mở ra từng tầng từng lớp, bên trong lại là một khu vực rộng rãi sáng sủa, trên không trung có vô số hạt tròn màu vàng đang lơ lửng, giống như ngân hà thần bí đang tỏa sáng lấp lánh trong đêm.
Tất cả những thứ trước mắt đều là những thứ mà xưa nay Trì Võng chưa bao giờ nhìn thấy, một cây cột chống đỡ toàn bộ kiến trúc, mỗi một loại vật liệu ở đây đều là thứ y chưa từng thấy, chưa từng nghe đến bao giờ.
Đối với cảnh tượng trước mắt, Tử An cũng không tỏ ra kinh ngạc, hắn chỉ liếc nhìn Trì Võng đang bận nhìn ngắm xung quanh một cái, rồi bắt đầu đấu mắt với Sa Thạch.
Gương mặt con nít của Sa Thạch đã lạnh băng: "Ba năm nay, trong suốt quá trình tranh đoạt với Chân Gà, thế lực của Trì Võng trong các mảng kinh thương, giang hồ và triều đình đều đang từ từ mạnh mẽ hơn, cướp được năng lượng thế giới của Chân Gà, cũng giúp cho ta có đủ sức mạnh để đột phá khu vực bị virus phong tỏa. Nửa tháng trước, ta đã về nhà một chuyến, cuối cùng cũng tìm được y phục tử tế... Không, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là ta đã điều tra, phát hiện ra một chuyện hết sức trọng yếu, ngươi đoán xem, ta đã phát hiện ra chuyện gì nào?"
Tử An bước tới, cướp lại tay nhỏ của Trì Võng trong tay Sa Thạch, "Ngươi chỉ cần biết ta vĩnh viễn đứng về phía Tiểu Trì, như vậy là đủ rồi."
Trì Võng bắt được manh mối, lập tức tránh khỏi tay Tử An, quá nhiều việc xảy ra dồn dập khiến cho y không thích ứng kịp, y đè nén khiếp sợ xuống tận đáy lòng, nghiêm mặt hỏi: "... Ngươi và Sa Thạch biết nhau từ trước rồi sao? Ngươi... Sao lại biết Sa Thạch được?"
"Tiểu Trì, trong một phạm vi nào đó thì hắn và ta đều giống nhau." Sa Thạch lầm bầm trong miệng, tỏ ra không cam lòng: "Đều là yêu quái sắp ngàn năm tuổi, đừng có giả bộ giống con người nữa, không nghĩ xem có người bình thường nào sống được lâu như thế không? Nếu như chỉ trở thành đồng loại với chúng ta thì cũng chẳng nói làm gì, nhưng hắn đã nhiễm bẩn rồi, tâm tư cũng hư thối hết rồi. Hắn —— là người của Chân Gà bên kia, ta đã tra xét được mã nguồn của ngươi... Ý là, ta đã nhìn lén được quần nhỏ của ngươi, không thể nào sai được!"
Tử An hít một hơi thật sâu, thần thái cực kỳ nghiêm túc: "Ngươi chỉ biết một mà không biết hai! Kẻ địch rất mạnh, Chân Gà... Vi Tháp sắp kết nối lại được rồi, chúng ta chỉ còn rất ít thời gian để chuẩn bị cho đến khi nàng phục hồi trạng thái mạnh nhất. Giờ còn chưa chuẩn bị xong, tuy rằng mọi thứ bề ngoài có vẻ sóng yên biển lặng, cũng có thể chúng ta sẽ gặp phải cục diện xấu nhất vào lúc khó dự liệu nhất... Cho dù chúng ta đồng tâm hiệp lực, liên thủ lại chiến đấu với nàng, thì phần thắng cũng vẫn rất nhỏ, giờ là lúc nội chiến sao?"
"Bắt được kẻ hai mang nằm vùng trước khi giao tranh. Như thế thì mới không bị phí công vô ích, mới có thể đạt được khả năng thắng lợi lớn hơn!" Sa Thạch ăn nói hùng hồn, ngay sau đó, nó bắt lấy tay Trì Võng, dắt y đi lên trên, "Chúng ta vào thôi, ta không giết được tên lừa ngốc này, ngươi cũng đừng giết người, vậy chúng ta nhắm mắt mặc kệ hắn là được rồi, trong này còn có mấy thứ, chúng ta cùng nhau nghiên cứu."
Tử An thật sự cuống cả lên, hắn khẩn cầu: "Tiểu Trì, em có thể nghe ta nói hai câu thôi được không?"
Từ lúc Tử An đấu khẩu với Sa Thạch, đáy lòng Trì Võng đã nặng trĩu, bình tĩnh nhìn hòa thượng một lúc, đến khi lên tiếng thì thanh âm đã khàn hơn mọi khi: "Vừa rồi Sa Thạch đã nói một câu, thật ra ta cũng đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu rồi... Người bình thường nào lại có thể bất lão bất tử hơn bảy trăm năm chứ? Tại sao ta lại có thể trường sinh bất lão, nếu ngươi chịu giải thích, thì hãy lên tiếng, ngươi có biết gì về chuyện này không? Hoặc là có liên quan gì đến ngươi không?"
Trầm mặc hồi lâu, Tử An lộ vẻ thống khổ nói: "... Xin lỗi, ta không thể nói được."
Trì Võng gật đầu, bình thản nói: "Đã biết."
Hòa thượng này, ngoại trừ không có tóc ra, mọi thứ còn lại đều giống hệt như Trang Diễn.
Y vất vả lắm mới có thể chờ được một cơ hội để có thể chuộc tội, bù đắp tiếc nuối đã ghi tạc trong lòng, y còn tưởng đây là vì ông trời thấy được trong bảy trăm năm qua y đã chuyên tâm hành y khó khăn thế nào, nhìn y hành thiện tích đức mà phá lệ ban cho một cơ hội.
Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, y lại phát hiện bản thân giống như đang bị đùa bỡn. Y chưa từng được ông trời yêu thích, cho nên mới phải nếm đủ tịch liêu khổ sở trên thế gian.
Cho tới bây giờ, thực ra Trì Võng vẫn luôn cảm thấy được hắn chính là Trang thiếu gia của y... Đó giống như là một loại trực giác giúp cho y nhận ra được dáng vẻ thực sự của người nam nhân mà y đã mạnh mẽ khắc sâu vào linh hồn mình.
Nhưng y cũng nhớ được rành mạch một chuyện, y đúng ra phải chết từ lâu rồi, mà Trang Diễn rõ ràng cũng đã được chôn sâu dưới đất vàng từ Bảy trăm năm trước, bây giờ y và Trang Diễn lại đang đứng ở đây, cho dù là dùng biện pháp nào để kéo dài sinh mệnh, thì sự tồn tại của cả hai người đều không hợp với lẽ thường.
Trì Võng không biết mình nên cảm thấy thế nào, y lại trở về với thói quen tê dại trước đây, mới có thể tỏ ra trấn tĩnh như thế. Nhân sinh dài đằng đẵng giúp cho y thấy biến không sờn, còn giúp cho y duy trì được tôn nghiêm và thể diện của mình trong thời khắc chật vật như thế này.
Y không nói thêm một lời nào, cũng không muốn quay đầu nhìn hòa thượng một lần nào nữa, chỉ đi theo Sa Thạch, đi tới chỗ viên cầu màu bạc mà y chưa từng thấy bao giờ.
Nếu không phải Sa Thạch luôn đỡ tay Trì Võng, cảm thấy trọng lượng của Trì Võng dồn lên tay nó mà kịp thời đỡ lấy y, Sa Thạch chắc cũng tưởng rằng Trì Võng thật sự là người lòng dạ sắt đá, thờ ơ, không động lòng.
Sa Thạch cũng rất khó chịu, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong khối cầu tràn ngập sương mù màu vàng như sao trời, mới lại kiên định với quyết tâm của mình.
Ngay khi họ tiến vào khối kiến trúc có hình dạng kỳ quái này, một màn ánh sáng tiến về phía họ, nhanh chóng xuyên qua cơ thể Trì Võng và Sa Thạch, màn ánh sáng với những tia sáng dày đặc không làm Trì Võng khó chịu, nhưng Trì Võng có thể cảm nhận được có một sức mạnh uy hiếp vô hình trong đó, rồi lại biến mất vô tung vô ảnh.
Kèm theo sự biến mất của màn ánh sáng, trước mặt họ đột nhiên hiện ra một hàng chữ màu vàng: "Kiểm tra sinh học được thông qua, hoan nghênh ngài trở về."
Sa Thạch không hề kinh ngạc, tiếp tục lôi kéo Trì Võng, giống như không chờ được mà chạy tới trung tâm, "Đến đến đến, có một vật mà một mình ta thì không thể lấy được, nhưng ngươi có thể lấy xuống giúp ta... Làm phiền ngươi nha, ta biết Tiểu Trì là tốt nhất mà!"
Cửa kim loại của khối cầu đã tự động đóng lại, ngăn cách thân ảnh hòa thượng ở bên ngoài. Trì Võng nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, buộc bản thân phải chú ý vào Sa Thạch: "Là cái gì?"
Sa Thạch nháy mắt một cái, sương mù màu vàng khi ẩn khi hiện đột nhiên tụ lại một chỗ, giống như có một bàn tay vô hình dùng màu vàng kim vẽ ra trong không trung, bắt lấy tất cả những hạt vàng kim lại một chỗ, tụ lại rồi rơi xuống bề mặt màu bạc dưới chân hai người.
Dưới đất có một thứ đang phá kén mà ra, bị nâng lên cao dần tới trước mặt họ —— là một khối kim loại vuông vức màu vàng, Trì Võng quan sát một lúc, lạnh nhạt nói: "Không phải đồng cũng không phải vàng, đây là cái gì?"
Sa Thạch không che giấu nổi kích động nói: "Ta cũng không biết nó do cái gì tạo thành, nhưng ta biết nó có thể làm gì, nó đã tích trữ năng lượng hơn bảy trăm năm rồi... Quá đủ rồi, có thứ này, ta có thể bay lên trời nha!"
Trì Võng vươn tay lấy xuống thứ đồ vật không biết tên nặng trình trịch này, nhưng đặt trong tay lại nhẹ hều. Trì Võng tiện tay tung hứng một chút, bình tĩnh hỏi: "Sa Thạch, ngươi tưởng rằng trước đây ta thực sự không đoán được chuyện gì sao? Mỗi lần ta nhắc tới Mộc Bắc Hy hoặc là Vô Chính Cốc, ngươi đều phản ứng khác với bình thường, bây giờ, khi ở bên dưới lăng mộ của Mộc Bắc Hy, ngươi không thể giải thích được cho ta, nhưng lại biết rõ cách điều khiển những những thứ Mộc Bắc Hy lưu lại, thuận tay vô cùng. Bây giờ, nếu ngươi muốn có được vật ở trong tay ta, thì liệu hồn mà giải thích cho tử tế."
Sa Thạch bối rối, cuối cùng cũng nhận ra vừa rồi bản thân đắc ý vênh váo thế nào, nó từng bị Trì Võng dạy dỗ không biết bao nhiêu trận, biết rõ lúc Trì Võng hỏi thì nhất định phải thành thật trả lời, nếu dám giấu diếm điều gì, dẫm vào vết xe đổ còn đang đứng ở bên ngoài... í, bên ngoài?
Sa Thạch lắp ba lắp bắp: "Dâm dâm dâm dâm dâm dâm tăng! Ta không thấy cửa mở a, ngươi làm sao mà vào được đây!?"
Trì Võng đột nhiên xoay người lại, nhìn thấy người sau lưng chính là hòa thượng xuất hiện xuất quỷ nhập thần, nheo mắt lại hỏi: "Ngươi làm trò gì ở đây?"
Thần sắc Tử An hết sức trịnh trọng, hắn vung tay lên, tất cả những hạt vàng kim trong không khí đều điên cuồng chớp động.
"Ngươi muốn trộm cái gì—— dừng lại!"
Sa Thạch lập tức phản ứng, thân thể nó nhanh chóng hòa tan trong không trung, hóa thành ánh sáng màu xanh lam che ngợp trời, nhào tới đám khí màu vàng dưới đất.
Nhưng đã muộn rồi, Tử An lấy ra một chuỗi dữ liệu màu vàng từ trong chỗ sương màu vàng kim, thoáng hiện ra trong tay hắn rồi biến mất không thấy đâu nữa.
"20? ? ?" Chữ số lấp lánh hiện ra trên giao diện điều khiển của hắn, đây chính là đoạn ký ức mấu chốt mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, chỉ cần có thể phá giải đoạn mã ký ức này, là có thể thấy rõ được chân tướng bảy trăm năm trước.
Thứ trọng yếu như vậy đúng là được giấu ở nơi khó tìm nhất.
Nhưng hòa thượng còn chưa kịp thở phào, lại không thể không hít một hơi thật sâu, căng thẳng đối diện với người mà hắn không dám đối mặt nhất.
Trì Võng đứng ở đó, tia nhiệt độ cuối cùng trong ánh mắt khi nhìn hắn đã biết mất.
Khoảng cách giữa hai người họ, càng lại gần thì càng trở nên xa cách. Trì Võng cảm thấy mình chưa bao giờ bình tĩnh như vậy, trái tim tựa như đã đông thành một khối băng, nhưng lại có thể làm cho y đứng thật vững, lưng thật thẳng.
Không khí dường như sắp đóng băng, Trì Võng nghe thấy thanh âm của mình cũng lạnh nhạt vô tình như dòng nước ngầm dưới đất: "Tử An pháp sư, rốt cuộc thì ngươi là ai?"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tử An: Chết mịa, lật xe rồi (=°Д°=)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...