*Raw:变天 – biến thiên, thời tiết đột nhiên thay đổi
Hòa thượng đi tới cửa miếu, chân mày cau lại, không vì phải vì tình cảm phức tạp hắn dành cho Trì Võng, cũng không phải vì hắn không biết nên ở chung với y như thế nào, mà là vì cơn bão sắp ập tới.
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, nhưng dưới đáy hồ là sóng ngầm đang điên cuồng cuộn trào, tất cả những cảnh sóng êm gió lặng cũng chỉ là tạm thời.
Sau khi Trì Võng khôi phục lại, hắn không còn thời gian để trì hoãn nữa, nhưng trước khi rời đi vẫn không nhịn được mà dừng bước chân, quay đầu nhìn người đang ở trong miếu mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm ở trong lòng, bất động thanh sắc mà thở dài.
Bây giờ có nói gì cũng chỉ càng thêm lúng túng, chẳng bằng rời đi, để hai bên có thể bình tĩnh lại, sau đó sẽ nói chuyện tử tế với nhau sau.
Từng cơn gió dịu dàng của Tây Nhạn Quan nhẹ nhàng truyền từng câu nói nho nhỏ của Trì Võng tới, giúp bước chân hắn thêm vững vàng.
"Trang Diễn, người vẫn còn hận em sao? Đến bây giờ vẫn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với em sao?" Y ngồi trên đất, thanh âm rơi xuống mặt đất bụi bặm, giữa một mảnh ngổn ngang, nhẹ giọng nói ra tiếng lòng của mình.
Trì Võng ngơ ngác nói: "Năm đó, em ở vườn trà ngoại ô, cứ tưởng trước lúc chết có thể được gặp người một lần cuối, em vẫn luôn chờ người, nhưng có thế nào em cũng không ngờ..."
"Chờ lâu như vậy, chờ tới lúc thân thể em cũng từ từ tốt lên, lòng em tràn đầy vui mừng nghĩ rằng đến khi em có thể bình phục lại, em sẽ ra ngoài tìm người, lại, lại, lại chờ được..."
Nhớ lại chuyện cũ, Trì Võng không nói lên lời nữa, y nắm chặt tay, vòng tay ôm lấy đầu gối mới có thể run rẩy nói tiếp: "... Lại chờ được tin người đã xuất gia!"
Y nhìn tấm lưng dày rộng của Tử An, bi ai hỏi: "Người nói cho em biết, tại sao lại như vậy? Người là chư hầu ở bắc cảnh, người có vạn binh tướng, tiền quyền vô tận, tại sao lại phải xuất gia!"
Tại sao?
Trì Võng nghĩ suốt cả bảy trăm năm, đọc rất nhiều kinh phật, nhưng trước sau đều không dám tin, cũng không hiểu được sự lựa chọn của hắn năm đó.
Mà Tử An đang quay lưng với Trì Võng phải hít một hơi thật sâu, hắn không nghe nổi nữa.
Hắn không dám quay đầu lại, thần sắc càng thêm u ám bi thương, "Tiểu Trì, em đã cố gắng lâu như thế rồi, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi... Khi em thành công rồi, em sẽ được biết tất cả những điều em muốn biết."
Trì Võng bò dậy, chạy ra ngoài đuổi theo hắn: "Người đừng đi! Người quay lại đây——người nói rõ mọi chuyện cho em!"
Nhưng hôm nay đã định sẵn là Trì Võng không thể biết được đáp án.
Tử An kiên quyết rời đi.
Gió Tây Nhạn Quan thổi tới từng đợt sóng trên thảo nguyên, hoang dã và tĩnh lặng, bốn phía không một bóng người.
Bên ngoài, ánh mặt trời rõ ràng ấm áp như vậy, nhưng Trì Võng lại thấy mình lạnh đến mức không chịu được. Y choáng váng ra khỏi miếu, mờ mịt gọi một tiếng: "Sa Thạch."
Thanh âm Sa Thạch đều đều vang lên: "Xin chào, Tiểu Trì, thứ lỗi bây giờ ta buộc phải rời khỏi ngươi, ta phải đi điều tra một chuyện cực kỳ quan trọng, tạm thời không thể bầu bạn bên cạnh ngươi. Nếu kiểm tra phát hiện ra ngươi xảy ra tình trạng bất thường, ta sẽ lập tức quay về, nhưng trong khoảng thời gian này ta không thể nào bảo vệ ngươi được, ta kiến nghị ngươi nên quay về lăng mộ của Mộc Bắc Hy, nơi đó có thể bảo đảm an toàn cho ngươi."
Trở lại lăng mộ băng lãnh vắng lặng kia sao? Trở về nơi tăm tối dưới lòng đất không một bóng người kia à?
Trì Võng không phản đối đề nghị đột ngột này, bây giờ y chỉ muốn tìm một chỗ để lặng lẽ giấu mình đi, sau đó ngủ một giấc thật sâu, chờ tới khi y mở mắt ra, có lẽ đã qua cả trăm năm, tất cả những chuyện này cũng đã qua.
Cuối cùng trong lúc choáng váng, y tìm được mục đích để chống đỡ bản thân tiến lên, giống như lữ nhân trong sa mạc tìm được ốc đảo, y đã không thể chờ được nữa, lập tức từ Tây Nhạn Quan chạy về.
Nửa tháng sau.
Mười mấy ngày trôi qua rất nhanh, nhưng chỉ có một số ít nhân tài nắm giữ được nhiều thông tin nhất mới có thể nhận ra được —— bậc bề trên sắp thay đổi rồi.
Hoàng đô cấm thành vào ban đêm cũng phải mở cửa vì một người.
Đó là trưởng công chúa Phòng Huân đã một đường gấp rút từ Tây Nhạn Quan trở về, hộ vệ cũng không mang theo, một thân một mình phóng ngựa rong ruổi, cho tới khi về tới trước cửa Bộ phủ nàng mới ngừng lại.
Có lẽ là vì đã quá mệt mỏi, khi Phòng Huân vừa xuống ngựa, bước chân đã lảo đảo.
Thủ vệ Bộ phủ nhận ra nữ nhân trông như ăn xin, đầu tóc rối bù này hình như là trưởng công chúa tôn quý, tên nào tên nấy bị dọa sợ đứng cả hình, vừa vội vàng chạy đi xin chỉ thị của Bộ Nhiễm còn chưa được nghỉ ngơi, vừa nghênh đón Phòng Huân vào phủ.
Sau khi Bộ Nhiễm nhận được tin tức, chân trần chạy ra: "Huân tỷ... Tại sao đột nhiên ngươi lại quay về?"
Hơn một tháng trước, sau khi tách nhau ra, hai người đều không vui, nhưng bây giờ khi Phòng Huân đột ngột quay về hoàng đô, lại xuất hiện ở phủ đệ của nàng, tất cả đều đã được kinh hỷ khỏa lấp, trong lòng chỉ còn vui mừng và kích động.
Nhưng đến lúc gặp được người trước mặt, khóe miệng mỉm cười của Bộ Nhiễm đã biến mất dạng: "Huân tỷ——!"
Phòng Huân vén tóc sang một bên, lộ ra gương mặt đầy bụi đất. Dưới ánh đèn mờ ảo, nàng lặng lẽ nhìn Bộ Nhiễm một lát rồi mới nói: "Nếu không phải bây giờ ta đang bẩn chết đi được, thì ta thật sự rất muốn được ôm ngươi một cái."
Bộ Nhiễm chưa bao giờ thấy Phòng Huân chật vật thế này, nhất thời cau mày, quát lên: "Đi đun nước, còn đứng ở đây làm cái gì? Mau hầu trưởng công chúa tắm rửa!"
"Ta không cần người khác hầu hạ... Chỉ cần ngươi thôi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Bộ Nhiễm đối diện với ánh mắt của nàng, xác nhận ý tứ của nàng, lập tức sửa lời: "Chuẩn bị mọi thứ, đưa vào phòng ta."
Phòng Huân đi vào, không quên quay đầu dặn dò: "Nhiễm Nhiễm, đi giày vào."
Bộ Nhiễm thân là gia chủ, lại mang theo thùng nước đi vào, trong lúc chuẩn bị nước nóng, nàng đuổi đám người Bộ phủ nghe được tin tức mà chạy tới bái kiến trưởng công chúa đi, rồi cho người vào hoàng cung báo tin cho hoàng di biết, dùng phù lệnh của mình để điều động binh lính thủ thành tới phủ, bảo vệ trưởng công chúa.
Làm xong mọi chuyện thì nước nóng cũng đã chuẩn bị xong, Bộ Nhiễm đuổi mọi người ra khỏi phòng, tự tay đóng cửa phòng lại, đến gần thùng tắm mờ mịt hơi nước.
Phòng Huân đang ngâm mình trong thùng tắm, cánh tay nàng vắt trên thành thùng tắm, cằm gối lên hai cánh tay, mái tóc vừa mới ngâm trong nước, vẫn còn rỏ nước.
Bộ Nhiễm cầm một cái khăn tới, ở bên cạnh thùng tắm, nâng tóc của nàng lên, dùng lược chải tóc giúp cho nàng.
"Huân tỷ, có chuyện gì thế? Ta chưa bao giờ thấy ngươi hồn bay phách lạc thế này." Bộ Nhiễm tập trung chải tóc cho nàng: "Cứ từ từ nói, ta ở đây, ngươi đừng hoảng."
Phòng Huân tần ngần nói: "Ta đã không ngủ mấy ngày mấy đêm, gấp rút lên đường là vì muốn chạy về bên cạnh ngươi... Nhiễm Nhiễm, ngươi nói xem, tại sao chúng ta lại tới thế giới này, còn phải làm vô số nhiệm vụ đâu đâu?"
Tay Bộ Nhiễm ngừng lại, "Huân tỷ, ngươi phát hiện ra cái gì sao?"
"Phú khả thiên hạ, võ lâm chí tôn, đăng cơ làm đế... mục đích cuối cùng của những chuyện chúng ta phải làm là gì?" Phòng Huân mờ mịt: "Chúng ta càng đạt được nhiều thành tựu trong những lĩnh vực này thì đối thủ mà Vi Tháp muốn chúng ta chiến thắng là ai? Mấy năm nay chúng ta cứ lần mò trong mơ hồ... Nhưng vẫn không tìm được đáp án."
"Ta luôn có một dự cảm mơ hồ ... Những chuyện này đều không đơn giản." Thanh âm Phòng Huân bắt đầu run lên, "Mãi cho tới khi ta tới Tây Nhạn Quan để tu bổ kênh mương, không cẩn thận đào được một bức tranh trong mộ cổ... Mới có thể, cuối cùng cũng..."
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Bộ Nhiễm, Phòng Huân hít một hơi thật sâu, mới nói ra chân tướng kinh người: "Bức tranh đó là vật bồi táng từ hơn bảy trăm năm trước, không thể làm giả được, mà người trong tranh... Là Tiểu Trì đại phu!"
Bộ Nhiễm nhanh chóng tỉnh táo lại: "Huân tỷ, có phải chỉ là người giống người không? Tướng mạo tương tự nhau, cũng không hẳn đã là..."
Phòng Huân thét to: "Không sai được, tuyệt đối không sai được! Ngay khi ta tới gần bức tranh đó, Vi Tháp đã công bố nhiệm vụ chủ tuyến mới cho ta —— nàng bắt ta hỗ trợ tiêu diệt Superbug số Y000, mà Bug đó chính là Trì Võng!"
Tin tức này khiến người nghe kinh hãi, nhìn phản ứng của Phòng Huân, Bộ Nhiễm biết nàng đang nghiêm túc.
"Mà đáng sợ nhất... Đáng sợ nhất không phải việc y là một quái vật trường sinh bất lão, mà là... phản ứng của tên hòa thượng kia!"
Phòng Huân cực lực che giấu sợ hãi, cuối cùng bạo phát trước mặt người mà nàng tin tưởng: "Hắn biết tất cả chuyện này! Hắn đã biết từ lâu rồi! Ta đã nói rồi mà, giữa hắn và Tiểu Trì đại phu có mối ràng buộc với nhau, chính mắt ta nhìn thấy hắn ôm Tiểu Trì đại phu đi, hắn còn tự tay tiêu hủy bức tranh kia... Nhiễm Nhiễm! Chúng ta đang đối đầu với ai vậy! Vi Tháp đang lợi dụng chúng ta làm cái gì thế này?"
Sau khi sững sờ qua đi, Bộ Nhiễm nhìn Phòng Huân đang khóc lên vì sợ hãi: "Ngươi có biết tại sao ta không dám ngủ suốt cả đường đi, liều mạng chạy về đây không? Là vì ta biết hòa thượng kia định làm cái gì..."
"Ngươi có nhớ bảng cao thủ võ lâm ba năm trước không? Tử An từng bái phỏng một vị có tên trên bảng đã ẩn cư nhiều năm ở Tây Nhạn Quan, nhưng sau khi hòa thượng kia rời đi, vị kia đã rơi vào hôn mê trong lúc ngủ ngay trong đêm đó, đã đi khắp nơi tìm lương y, nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại được!"
Phòng Huân run lên nói: "Người tiếp theo ngã xuống, là chưởng môn Phật môn Cố Hư pháp sư. Không phải nghe nói Cố Hư pháp sư là sư phụ của Tử An sao? Nhưng sau khi hắn trở về chùa một chuyến, gặp mặt Cố Hư pháp sư một lát, chưởng môn Phật môn cũng rơi vào tình trạng tương tự."
"Ta, ta ở hoàng đô, tại sao một chút tin tức cũng không nhận được..." Bộ Nhiễm chưa dứt lời, đột nhiên chân tay lạnh đi, hiểu được lý do —— là vì tốc độ quay về của Phòng Huân nhanh hơn so với tin tức truyền tới cho nàng.
"Dựa theo bảng cao thủ võ lâm, ta là người thứ ba, ta là người thứ ba... Vậy người tiếp theo ngã xuống, không phải chính là ta sao!" Phòng Huân khóc lóc đến chật vật, lúc này đã không còn quan tâm đến hình tượng của mình nữa, "Hắn đang làm gì thế? Tiến độ khôi phục kết nối của Vi Tháp đã đạt được 72% trong lúc offline, nếu như chúng ta chết ở đây, thì vĩnh viễn không thể nào quay về được nữa... Ta đã biết nhiều như vậy, liệu hắn có giết ta không?"
Bộ Nhiễm bật dậy, hấp tấp nói: "Ta đi... Ta đi điều người tới, không! Chúng ta lập tức tiến cung, trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, bây giờ ở trong cung mới là nơi an toàn nhất..."
"Vô dụng thôi, Nhiễm Nhiễm," Phòng Huân lau khô nước mắt trên mặt: "Với võ công của hắn, hoàng cung cũng chỉ như hậu viện nhà hắn, dù có gọi thêm bao nhiêu người tới bảo vệ, cũng không thể ngăn hắn tự do đi lại."
"Xếp hạng thứ mười... Mười vị cao thủ đứng đầu?" Bộ Nhiễm ngẩn ra, lo lắng nói: "Trang chủ Phong Vân Tranh, Lưu Lưu... Đúng rồi, còn có Phòng Lưu! Cậu ấy cũng phải ở cùng với chúng ta! Ta sẽ gọi người..."
Nàng còn chưa nói xong đã bị thanh âm bên ngoài cắt ngang.
"Gia chủ đại nhân," tỳ nữ bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa phòng, "Ngoài phủ có một vị tăng nhân... tự xưng pháp hiệu là Tử An, ở bên ngoài cầu kiến ngài và trưởng công chúa điện hạ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...