Trước khi tới đây, Tiểu Trì cũng đã đoán được bản thân sẽ bị đối xử như thế nào, dù sao thì đây cũng không phải một nhiệm vụ dễ dàng, nhưng nếu đổi thành bất kỳ mưu thần nào khác của Mộc Bắc Hy, có khi đãi ngộ sẽ khá hơn mình nhiều lắm.
Thù mới hận cũ tính hết một lần, những người này e rằng đều muốn cho y phải nếm mùi đau khổ, nhưng đến cái chết y cũng cũng có thể thản nhiên đối mặt, tâm cảnh của y đã vượt xa trước đây, chỉ là tí tẹo khó dễ này, có gì đâu mà sợ?
Y tới cũng đã tới rồi.
... Sau đó bị gạt sang một bên.
Khí độ Tiểu Trì uy nghiêm, một thân y phục hào hoa phú quý, cho dù phải chịu đối xử ghẻ lạnh, vẫn bất động thanh sắc, không lộ ra chút ngạo mạn hay tức giận nào, khiến người ta cảm thấy khí chất cao quý lẫm liệt khác biệt hẳn với vị "Thiếu phu nhân" hay thẹn thùng, trốn tránh năm nào.
Đây mới là dáng vẻ vốn có của y, cuối cùng y đã có thể thẳng lưng, mang theo kiêu ngạo của bản thân, quay về dáng vẻ chân chính của mình, gặp lại những người từng quen biết.
Y không biết Trang Diễn có tới gặp mặt mình không, y sợ Trang Diễn hận y, hận y đến mức không muốn nhìn thấy y nữa.
Nhưng việc cũng đã tới nước này... Y còn gì để mất nữa đâu mà phải sợ?
Nếu trước khi xuống hoàng tuyền, y có thể được nhìn thấy người mình nhung nhớ nhất, dù chỉ một lần thôi y cũng có thể ngậm cười ra đi.
Nếu có thể nói thêm được với Trang Diễn câu nào, là y đã lời được câu đó rồi.
Vì thế mà y bật cười, hốt hoảng trong lòng cũng từ từ lắng xuống.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, Tiểu Trì hạ quyết tâm, sẽ cho Trang Diễn thời hạn hai canh giờ. Nếu hắn không đến, y sẽ đích thân đi tìm hắn.
Trang Diễn có thể chờ.
... Nhưng thời gian của y không còn nhiều, y không chờ được.
Sau đó một canh giờ rưỡi, y được thỉnh tới doanh trướng trung tâm.
Hai bên trái phải trong trướng đặt ba bốn cái ghế, chính giữa đặt một cái ghế tựa cao hơn hẳn, nhìn một cái đã biết là chỗ của ai.
Tất cả các tướng lĩnh và tham quân trong quân của Trang Diễn đều đã nghe tin mà tới, cùng tham gia hòa đàm lần này. Tướng lĩnh túm năm tụm ba vào chỗ, đều là những gương mặt quen thuộc. Những người này đều là thuộc hạ đã đi theo Trang Diễn gần chục năm, đều đã từng thấy vị "Trang phu nhân" này, vì vậy phần lớn đều biết được yêu hận tình thù giữa y và Trang Diễn.
Tất cả đều ngồi xuống, chỉ có y không có chỗ ngồi, bèn đứng ở chính giữa.
Ghế tựa trước mặt vẫn còn trống không.
Tiểu Trì khí định thần nhàn mà sửa sang lại ống tay áo dài của mình, mặc kệ đủ loại ánh mắt đang dò xét y.
Có một võ tướng nhanh mồm nhanh miệng, không nhịn được, "Phi" một tiếng, "Yêu tinh, ngươi còn có mặt mũi tới đây!"
"Sao lại không dám tới?" Tiểu Trì phản ứng cực nhanh, châm biếng lại hắn: "Giải quyết việc chung, thành kiến cá nhân là việc tư, giữa ta và ngươi lại chẳng có tư tình, sao phải căm phẫn như thế?"
Trong nhất thời, chúng tướng lĩnh bị y làm cho phát sợ, y bây giờ đã khác biệt hoàn toàn với quá khứ, sau khi khiếp sợ qua đi, tất cả đều mắng y là kẻ không biết xấu hổ đến cực điểm, chỉ hận bản thân không có được đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, nhìn rõ bộ mặt thật của yêu tinh này từ đầu! Sau đó sớm nhắc nhở Trang Diễn phải cách xa y ngàn dặm.
"Ngươi bản tính thấp hèn, được Hầu gia sủng ái còn không biết đủ, sau lưng lại cấu kết với người ngoài, sát hại lão Hầu gia, cướp bóc đất đai của chúng ta! Ta nhìn ngươi còn thấy xấu hổ thay, còn dám già mồm?"
1
Mặt Tiểu Trì trầm xuống: "Nghe rõ cho ta, ta họ Úy Trì, vốn là vương thất La Ngạc quốc, thân phận của ta thừa sức xứng với Trang Diễn! Dám nói ta thấp hèn, chính là làm nhục huyết thống vương tộc ta, đừng trách ta không khách khí với ngươi, chúng ta ra ngoài so thử một phen!"
Tất cả họ đều đã từng thấy được thực lực của y từ hai năm trước, so một chút, không trọng thương cũng chết, tất nhiên không ai dám so với y, vì vậy không có ai dám ứng chiến.
"Thứ hai, Trang Diễn đã sớm đoạn tuyệt với phụ thân hắn, bây giờ còn bắt hắn phải tận hiếu đạo, các ngươi rắp tâm cái gì? Súc sinh kia là phụ thân của hắn hay là của các ngươi?"
Một phen ngôn luận về đạo hiếu khiến bọn họ phải nhìn nhận lại Tiểu Trì một lần nữa, chỉ thấy thần sắc Tiểu Trì ngạo nghễ nói: "Ta giết chết tên súc sinh kia, là để báo thù cho phụ mẫu của ta, bào muội của ta, bằng hữu của ta, quốc gia của ta, ta sai ở đâu? Các ngươi có người thân, lẽ nào ta lại không có? Người La Ngạc không phải là người sao?"
3
"Về chuyện nói ta hãm hại tướng lĩnh của Trang Diễn, chắp tay dâng thành cho người khác..." Sau khi liên tiếp đặt câu hỏi, Tiểu Trì giễu cợt nói: "Các ngươi cũng quá xem thường Trang Diễn rồi, bây giờ nếu như cơ nghiệp của Trang Hầu vẫn còn, thì ông ta vẫn còn nắm chắc ba phần tư bắc cảnh trong tay. Cho dù ta không động thủ, đến lúc Trang Hầu chết già, tất cả bộ hạ cũ của Trang Hầu sẽ quy thuận Trang Diễn sao? Mộc Bắc Hy lại không nhân cơ hội động thủ, đục nước béo cò sao?"
"Ta mặc kệ các ngươi bàn luận cái gì sau lưng ta, nhưng thứ cho ta nói thẳng, tất cả những người ngồi đây đều không có tư cách chỉ trích ta." Thần sắc Tiểu Trì lạnh lùng trở lại, tựa như coi thường, không muốn phải nhìn thấy chúng tướng lĩnh lần nữa, thu tay vào trong tay áo.
1
Biện luận trong chớp mắt khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp, chưa kịp hòa đàm mà đã thua trước một trận, cả đám muối mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc có người thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi dùng sắc hầu người, dụ dỗ tiểu Hầu gia còn chưa đủ, quay lưng một cái lại thông đồng với Mộc Bắc Hy..."
"Đủ rồi!"
Một tiếng quát từ ngoài trướng truyền vào, tất cả mọi người đều im miệng, động tác của Tiểu Trì dừng lại trong nháy mắt.
"Chư vị tướng quân, sao lại thô tục vô lễ như hạng đàn bà chanh chua ngoài chợ như thế, đây là phong độ lễ tiết của quân ta sao? Nếu đạo đãi khách như vậy mà truyền ra ngoài, thì sẽ bị người đời chế nhạo đến mức nào?"
Tiếng bước chân vang lên, Trang Diễn đi vào từ phía sau y.
Tim Tiểu Trì đập như đánh trống, huyệt thái dương cũng nhảy lên. Ánh mắt y nhìn thẳng vào cái ghế trống rỗng ở chính giữa, không quay đầu lại.
Khi Trang Diễn đi qua người y, y không biết Trang Diễn có nhìn y một cái không, hay là giống như những người khác, mắt nhìn chằm chằm phía trước, đi thẳng qua người y.
Lúc Trang Diễn đi qua mang theo một cơn gió, y không nhìn thấy được Trang Diễn, nhưng lại cảm nhận được mùi hương của Trang Diễn trước.
Đó là mùi mồ hôi rất nhạt, rất dễ chịu, giống như mùi vị quen thuộc trong ký ức của y, trong vô số đêm chung giường, nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi y, giúp y an tâm chìm sâu vào giấc ngủ.
Mà khi y hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn người đó ngồi xuống cái ghế ở chính giữa, lại cảm thấy như đang nằm mộng.
Trang Diễn thậm chí còn cười một cái: "Cho ngồi."
Nụ cười của hắn không còn giống như trước đây, đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tiểu Trì. Trước đây hắn không cười như thế này, môi cong lên, nhưng mặt lại lạnh băng, không có một chút nhiệt độ, lạnh đến mức khiến người ta hốt hoảng.
Trang Diễn càng thêm sâu không lường được, y đã từng quen thuộc với mỗi thần sắc của Trang Diễn, trước đây chỉ cần nhìn vào mắt hắn, cho dù Trang Diễn không nói ra thành lời, nhưng y đã biết được hắn muốn cái gì, định làm gì.
Nhưng đến hôm nay, ngay cả y cũng không thể nắm bắt được người y từng thân thuộc nhất.
Khi Tiểu Trì nghe thấy âm thanh ghế đặt xuống sau lưng mình, y đã thu hồi lại thất thố thoáng qua, nở nụ cười mỹ lệ chói lọi nhất: "Vậy thì, đa tạ tiểu Trang Hầu."
Hai năm trôi qua, Tiểu Trì vẫn còn ở trong những năm tháng xinh đẹp nhất, dung mạo của y vốn đã điệt lệ, nhất là sau khi lộ ra sự sắc bén, không cần phải che giấu tài năng của bản thân nữa. Nụ cười tùy ý như vậy, đừng nói tới Trang Diễn trước giờ chưa từng thấy được, ngay cả những người xung quanh cũng đều bị y hấp dẫn, nhìn lâu thật lâu cũng không nỡ rời mắt.
Nhưng Trang Diễn chính là người duy nhất không bị sắc đẹp mê hoặc, hắn lãnh đạm hỏi: "Úy Trì đại nhân, chuyến này tới đây là vì chuyện gì?"
"... Để đình chiến." Tiểu Trì tỏ ra trầm ổn, không có ai phát hiện, trong chớp mắt vừa rồi y đã khựng lại vì cách xưng hô của Trang Diễn: "Tiểu Hầu gia đã trú quân vây thành suốt hai năm nay, chuyện trước đây coi như cho qua, hôm nay ta muốn tính một món nợ với ngươi..."
Y nói năng điềm đạm, nói có sách mách có chứng, trật tự rõ ràng, cực kỳ cuốn hút, phản ứng nhanh chóng, đưa ra nhận định chính xác, ngay cả những mưu thần vốn chẳng ưa gì y mà nghe được cũng phải âm thầm gật đầu.
Y đúng là người có năng lực, chẳng trách tuổi còn trẻ mà đã có thể ngồi vào vị trí mọi mưu thần đều thèm muốn — điều này là nhờ khi y còn là vương tử đã từng được học qua, lại thêm những năm ở bên cạnh Trang Diễn, mưa dầm thấm đất, đọc nhiều điển tích, cùng với những thành tích tích trác tuyệt của y ở nam cảnh đã tạo nên con người y bây giờ.
Nhưng còn Trang Diễn, hắn đã phải đơn độc trải qua những chuyện gì mà trở thành dáng vẻ ngày hôm nay?
Lần hòa đàm này trở nên cực kỳ thuận lợi sau khi Trang Diễn đích thân tham gia. Tiểu Trì đại diện cho Mộc Bắc Hy đưa ra điều kiện vô cùng hợp lý, đảm bảo lợi ích thiết thực cho cả hai bên, không cài cắm bất kỳ cạm bẫy nào.
Hôm nay Trang Diễn đặc biệt trầm mặc ít nói, hắn nghe được thành ý của Tiểu Trì, thấy rõ những vấn đề trọng yếu đều được giải quyết thích đáng, vì vậy cũng không cố tình gây khó dễ, đám văn sĩ còn muốn cò kè mặc cả nhưng thấy Trang Diễn không lên tiếng, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hai canh giờ trôi qua, những người trong lều cũng đã thương nghị xong đến bảy, tám phần những chuyện trọng yếu, thẳng thắn dứt khoát như vậy cũng là chuyện hiếm thấy trong việc hòa đàm suốt mấy chục năm nay giữa các bên.
Sau khi đã bàn bạc thỏa đáng những việc trọng yếu, Trang Diễn liền đứng dậy rời đi.
Thấy Trang Diễn không muốn phải ở chung một trướng với Tiểu Trì, biểu hiện vô cùng lý trí và tỉnh táo vừa rồi của hắn khiến cho những thành viên nòng cốt trong quân đều thở phào nhẹ nhõm, ngầm cho rằng tiểu Hầu gia sau khi ngã đau một lần đã biết rút kinh nghiệm, cuối cùng cũng qua được ải mỹ nhân.
Tiểu Trì nhìn Trang Diễn rời đi không chút lưu luyến, lúc hắn đi qua bên cạnh mình, cuối cùng cũng không nhịn được.
Y gọi: "Trang Diễn."
Trang Diễn dừng bước, vô số đôi mắt trong trướng đều phóng tới chỗ hai người, lỗ tai dựng đứng lên.
"Ta có thứ muốn cho ngươi xem." Tiểu Trì lấy một khối ngọc bội từ trong ngực ra, chỉ lóe một cái trước mắt Trang Diễn rồi lại cất đi.
Trang Diễn rõ ràng đã thấy rõ, lộ ra biểu tình khó mà tin được.
Đó là ngọc bội mà hắn từng đưa cho Tiểu Trì, là di vật quý giá của Thiện nương tử, thân nương của hắn, hắn cứ tưởng đã bị Tiểu Trì ném vỡ, không ngờ lúc nãy chỉ nhìn qua một cái, thế mà lại có thể hồi phục lại như lúc ban đầu sao?
Nụ cười của Tiểu Trì mang theo chút ác ý giảo hoạt, y liếm môi một cái, nụ cười càng thêm tùy ý làm bậy, giống như một đóa hoa đang bừa bãi tỏa hương kịch độc: "Lúc ta tới đây, từng đi ngang qua một cái sườn núi, độ cao vừa phải, ta đã đứng đó ném rất nhiều đá xuống dưới, thấy thanh âm khi đá rơi xuống đất rất êm tai."
Ánh mắt Trang Diễn cuối cùng cũng xoáy vào người y: "... Ngươi muốn gì?"
Tiểu Trì thoải mái nói: "Ta vừa mới quyết định xong, sẽ ném cái này ở chỗ khác."
Trang Diễn cau mày: "Ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói? Ta sẵn sàng dùng số tiền lớn chuộc lại..."
Hắn nhìn rõ biểu tình của Tiểu Trì đột nhiên đổi ý: "... Đừng nghịch! Việc này có phải trò đùa đâu?"
Tiểu Trì dùng hành động chứng minh quyết tâm của mình, không thèm quan tâm đến việc hòa đàm đã đạt được tới bảy tám phần, ném chính sự sang một bên, cứ thế co chân chạy mất.
Trang Diễn: "..."
Tiểu Trì chạy rất nhanh, nhưng liên quan đến di vật của thân nương, Trang Diễn không kịp suy nghĩ, lại thấy người đã chạy mất, cũng đành phải đuổi sát theo sau.
Cho nên chỉ trong nháy mắt, hắn và Tiểu Trì đã cùng nhau biến mất trước mắt tất cả tướng sĩ.
Một cơn gió thổi qua, thổi bay màn quân trướng trống rỗng.
Thành viên nòng cốt của Trang Diễn: "..."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thành viên nòng cốt của Trang Diễn: Cái tên yêu tinh này! Mới nói có một câu đã lại gạt lão đại của chúng ta đã lại chạy theo mất rồi(ノ°Д°)ノ彡┻━┻
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...