Nửa tháng sau hội hoa đăng, Trì Võng cuối cùng tới được Tây Nhạn Quan.
Sau đêm hôm đó không hẹn mà gặp ở bờ sông, Trì Võng liền tách khỏi hòa thượng, đến giờ cũng không rõ, lại càng không muốn biết tung tích của hắn.
Trì Võng vừa cưỡi ngựa vừa hành y, chạy thẳng tới hướng tây, cứ như vậy chậm rãi đến được Tây Nhạn Quan.
Dọc trên đường đi, Sa Thạch cũng từng tâm sự với Trì Võng, "Tiểu Trì, ta vẫn không hiểu được thanh tiến trình treo trên người ngươi, mấy ngày gần đây nó đã có tiến triển."
"Ta biết," Trì Võng gật đầu, lộ ra thoải mái tùy ý. "Nếu ta không nhầm thì chắc còn khoảng hơn ba trăm."
"Ngươi nắm chắc là được, ta yên tâm rồi. Có phải mỗi lần ngươi cứu được một người thì trị số còn lại sẽ giảm đi một đơn vị không?"
"Chắc vậy, chỉ là..." Trì Võng dừng lại một chút, chưa nói câu tiếp theo, nhìn về cảnh đồng quê ở phương xa.
Bên ngoài Tây Nhạn Quan có rất nhiều nhà cửa, ruộng đất tốt, tuy rằng thành thị ở đây còn kém xa hoàng đô và Nguyên Cảng Thành phồn hoa náo nhiệt, nhưng lại đủ cho bách tích ở đây có thể an cư lạc nghiệp, vô ưu vô lo.
Càng đi về phía tây lại gặp được càng nhiều người có mắt sâu mũi cao, đây đều là hậu duệ của những người La Ngạc chuyển tới trước đây, đời đời kiếp kiếp kéo dài huyết mạch La Ngạc, trên người họ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của tổ tiên mình. Ngay cả dung mạo của Trì Võng ở nơi này cũng không quá khác biệt, càng khiến y thấy thêm mấy phần thân thiết.
"Nhiều năm rồi, ta cũng sắp hoàn thành rồi, chỉ còn lại ba trăm thôi." Trì Võng thở dài, lúc đáng ra có thể trút được gánh nặng, lại có vẻ hơi cô đơn, "Sa Thạch, ngươi chú ý giúp ta, nếu xung quanh có người cần được cứu chữa, thì lập tức báo cho ta."
"Đương nhiên, không thành vấn đề." Sa Thạch thoải mái đồng ý, lại dò hỏi: "Nhưng có chuyện này ta nghĩ mãi không ra, Tiểu Trì, tại sao ngươi lại muốn hành y cứu người?"
Sa Thạch biến thành bé con tò mò ham hiểu biết: "Nói thật, dựa theo tính tình của ngươi mà nói, thì ngươi không phải loại người có thể vô tư ra tay giúp đỡ người khác, tích cực hành thiện, nếu đã như thế thì tại sao lại học y?"
Trì Võng bị câu hỏi của Sa Thạch làm cho nghẹn họng, nếu xét về mắt nhìn người, thì Sa Thạch nhìn còn rất chuẩn xác, sắp xếp lại những gì muốn nói một chút. Trì Võng chậm rãi trả lời nó: "Năm đó khi học y, ta cũng không hề nghĩ rằng mình có thể trở thành đại phu, mới đầu khi đọc sách dược liệu là vì muốn có thể nói chuyện với người ấy nhiều hơn."
"Mẫu thân người ấy là y thánh đương thời, cho dù người ấy không hành y, thì cũng mưa dầm thấm đất mà học được rất nhiều về y thuật. Người ấy thấy ta học y thì càng thêm vui vẻ, có thể tán gẫu với ta những đề tài mà người khác không hiểu, sau đó vài ba năm, ta phát hiện thực ra giữa ta và người ấy tự nhiên đã có rất nhiều thứ để nói chuyện, khó mà im lặng được, cũng không cần phải tận lực khiến người ấy hài lòng như lúc đầu."
Hiếm hoi lắm mới được nghe chuyện bát quái năm đó của Trì Võng, mắt Sa Thạch sáng rực, hứng thú ầm ầm hỏi: "Sau đó ngươi dựa theo sở thích của người đó mà học y tới tận hôm nay sao?"
Trì Võng bình thản trả lời: "Đúng và không, mới đầu học y là để cho người ấy yêu thích ta. Sau này lại học y là vì ta bắt được một vài manh mối, có mưu đồ khác mà thôi. Nhưng Trang Diễn không hề biết, người ấy cứ tưởng ta thật lòng muốn học y, ta từng đòi người ấy cho xem tất cả bản thảo của Thiện nương tử, xem qua những y án mà ngài chưa từng truyền ra cho hậu thế. Ta học rất nhanh, Trang Diễn vẫn luôn khen ta có tài trong lĩnh vực này, đến năm thứ tư sống ở trạch viện tại thôn Tử Đằng, người ấy đưa ta tới trước bài vị của Thiện nương tử để bái sư, coi như thay mẫu thân người thu nhận đệ tử là ta."
... Chẳng qua là vì năm đó Trang Diễn không hề biết rằng, Trì Võng đọc nhiều bản thảo của Thiện nương tử như thế không phải là để cứu người, mà là đùng để giết người.
Trì Võng thở dài, cuối cùng vẫn giữ lại câu này trong lòng, không nói cho Sa Thạch.
Lần này tới Tây Nhạn Quan, Trì Võng muốn nhìn quy hoạch xây dựng kênh mương ở đây, y từng nghiên cứu địa thế của Tây Nhạn Quan, Trọng triều có thể hạ quyết tâm, tiêu tốn tài lực để xây dựng kênh mương, giải quyết tình trạng hạn hán ở Tây Nhạn Quan, nếu việc này có thể thành công thì đây chính là một ân huệ trăm năm, có thể giúp cuộc sống của hậu duệ tộc nhân y sinh sống tốt hơn.
Y cũng nghiên cứu nhiều về thủy lợi, vốn là định nếu có chỗ nào không tốt, cũng có thể kịp thời can thiệp, lưu ý. Y gấp rút lên đường chạy sâu vào vùng quan ngoại, đến chạng vạng tối thì tới một trấn nhỏ, vừa lúc có thể nghỉ chân ở đây.
Lúc tìm khách điếm trong trấn để nghỉ ngơi, Trì Võng lại nghe được tin tức khiến cho y phải lưu tâm. Trưởng công chúa Phòng Huân thế mà đã âm thầm tới Tây Nhạn Quan, đích thân giám sát việc xây dựng kênh mương. Tính toán thời gian, xem như là dù chưa từng nói qua với nhau về việc có cùng đích đến, nhưng hai bên trước sau đều tới đây, cũng xem như là hữu duyên.
Kênh đào dẫn nước từ hồ trên núi tuyết tới phía tây là một đại công trình, phải kéo dài đến vài năm. Dựa theo địa thế, có thể đào ở giữa trước, sau đó mới đào về cả hai đầu. Do trưởng công chúa đã đến từ trước, việc đào kênh ở đây đã tiến hành được hơn một tháng.
Trì Võng nghe được khách nhân ở bàn bên cạnh đang nói chuyện phiếm: "Ngươi đã nghe tin gì chưa? Ở đoạn kênh đào kia phát hiện ra một ngôi cổ mộ!"
2
"Chứ còn gì nữa? Gần đây mọi người đều đang bàn tán về chuyện này, nghe đâu trong mộ kia còn có rất nhiều bảo bối đáng giá, nhưng chắc vì trưởng công chúa đang ở đây, không ai dám táy máy, đành phải ngoan ngoãn bẩm báo lên trưởng công chúa."
Bàn bên cạnh đó hiển nhiên là cực kỳ hứng thú: "Aizzz, ngươi có nghe được trong đó có bảo bối gì không?"
"Nghe mọi người đồn đại, thì hình như đều là những thứ từ trăm ngàn năm trước, trong đó, trang sức, châu ngọc trân bảo chỉ là phụ, còn có cả thư tịch, bút tích cổ xưa, nghe nói cái nào cũng là giá trị liên thành."
Trì Võng tiện thì nghe thôi, cũng không mấy lưu tâm đến việc này. Sáng sớm hôm sau lại tiếp tục khởi hành, đi sâu hơn vào Tây Nhạn Quan.
Trên đường đi, y gặp được một mảnh rừng thông trải dài dọc theo đường đi. Trì Võng tự nhiên giới thiệu cho Sa Thạch: "Loại cây mọc dọc theo mười mấy mẫu đất này là tùng ủ rũ."
Tên gọi này rõ ràng chả có tí vui tươi nào, Sa Thạch liền hỏi: "Tại sao lại gọi là tùng ủ rũ? Cây này có tác dụng khiến người ta chán nản, tuyệt vọng sao?"
Trì Võng lắc đầu: "Chỉ có ở ngoài Tây Nhạn Quan mới có loại cây này, nơi khác đều không có. Trước đây người ta không biết đặc tính của nó, thấy chất gỗ tốt và không quá đắt, dân cư xung quanh chặt xuống làm thành gia cụ, sau khi dùng mấy năm thì phát hiện loại gỗ này có hại với thân thể con người, nếu dùng lâu thì phổi sẽ bị tụ khí, nhiều đàm dễ ho. Dùng càng lâu thì càng dễ nhiễm phải phong hàn bệnh vặt, sau đó sẽ chuyển nặng hơn. Cho nên một mảnh rừng tùng ủ rũ này tuy rằng tươi tốt nhưng không có ai chặt về dùng."
Sa Thạch thực lòng ca ngợi: "Tiểu Trì, ngươi hiểu biết thật đấy."
Nhưng Trì Võng không hề vui vẻ, khi y cưỡi ngựa chạy qua rừng tùng ủ rũ lại trở nên trầm mặc hơn hẳn bình thường.
Giống như năm đó khi y biết được công dụng của Ly Hồn Hạnh, y cũng không hề biết rằng ở Tây Nhạn Quan tại nam cảnh này, lại có một cánh rừng tùng ủ rũ nhìn qua không có gì đặc biệt này.
Năm đó khi y trò chuyện với Trang Diễn về các loại dược liệu khắc trên ngọc bội —— Ly Hồn Hạnh, đã nhạy cảm mà lưu tâm, có thể khiến cho Trang Diễn phải tránh nhắc tới, tất phải có nguyên nhân khác thường.
Ly Hồn Hạnh chỉ sinh trưởng ở bắc cảnh, Tiểu Trì từng thấy rừng Ly Hồn Hạnh sinh trưởng dọc hai bên con đường độc nhất nối liền hai phía đông tây của bắc cảnh. Sau khi Trang Hầu và Trang Diễn chia đôi bản đồ bắc cảnh, nơi đó trở thành vùng tranh chấp giữa hai bên.
Do vị trí địa lý trọng yếu và đặc biệt, đã định sẵn từng cọng cỏ cành cây nơi đây đều đáng phải chú ý. Rừng Ly Hồn Hạnh đó lại nằm ở vị trí giao nhau giữa hai thế lực đại tiểu Trang Hầu, nói một cách chính xác, thì mảnh rừng này gần lãnh địa đóng quân của Trang Hầu hơn một chút.
Phản ứng năm đó của Trang Diễn khiến cho Tiểu Trì phải lưu tâm ghi nhớ, y bắt đầu học y thuật, chủ động xin được chỉnh lý bản thảo của Thiện nương tử, Trang Diễn vốn không yên tâm giao việc này cho người khác, thấy Tiểu Trì tự nguyện học tập y thuật của mẫu thân mình thì đương nhiên là càng thêm vui vẻ.
Từ xưa tới nay y độc một đường, dược tính, dược lý tương sinh tương khắc, dùng đúng cách là cứu người, sai một ly là giết người, nhưng Trang Diễn không hề biết việc Tiểu Trì mượn danh học y, lại từ y thư học thành độc.
Suốt năm năm, y không thể lấy được tin tức mấu chốt nào liên quan tới Trang Hầu, ước định năm năm với Mộc Bắc Hy đã cận kề, nhưng kẻ thù mà y từng thề phải tự tay tiêu diệt, vẫn còn đang sống thoải mái ở đầu kia bắc cảnh.
Thời gian không còn nhiều, nhưng y lại không có bao nhiêu cơ hội chỉ có thể vừa luyện võ công Tiểu Nghệ, vừa đè nén kích động, lặng lẽ chờ thời cơ.
Ngày y chờ cuối cùng đã đến.
Trong lúc y chỉnh lý bản thảo của Thiện nương tử, đã tìm được tờ ghi chép về dược hiệu của Ly Hồn Hạnh từng bị người xé khỏi "Thực vật ở bắc cảnh và hình dạng". Tuy rằng ghi chép ngắn gọn, nhưng Tiểu Trì vẫn phát hiện được điểm bất thường.
Thiện nương tử chỉ ghi một câu mơ hồ: "Tùng ủ rũ ở ngoài Tây Nhạn Quan khi trộn với Ly Hồn Hạnh ở bắc cảnh sẽ sinh ra dược hiệu kỳ quái, chờ thêm một thời gian nữa ta sẽ thử lại."
Một câu này thức tỉnh Tiểu Trì, y lập tức viết thư gửi cho Mộc Bắc Hy, thỉnh hắn nhanh chóng tìm tùng ủ rũ ở ngoài Tây Nhạn Quan, cho người tin cậy đưa tới bắc cảnh, giao tận tay cho y.
Nhớ về những chuyện đã qua khiến Trì Võng rất khó chịu.
Y mất một ngày mới đi hết vùng quan ngoại rộng lớn, vừa kịp tới một thành trấn. Khi y vào thành thì nghe thấy bách tính trên đường đang bàn luận việc trưởng công chúa Phòng Huân đang ở gần tòa thành nhỏ này, giám sát việc xây dựng kênh mương.
Lúc này, Phòng Huân đang ở trong doanh trướng nghe thuộc hạ báo cáo, tinh thần phấn chấn hỏi: "Quá tốt rồi! Gần đây ta đào đất đào đến chán chết đi được, thế mà lại có người quen tìm tới cửa... Nếu ta nói cho Nhiễm Nhiễm biết Tiểu Trì ca ca của nàng đang ở chỗ ta, có thể câu nàng tới đây không nhỉ?"
"...Cũng khó. Chắc chắn nàng đang giận ta lắm, còn không trả lời mấy thư gần đây của ta." Phòng Huân tự rơi vào tuyệt vọng, lắc đầu, "Để ta viết thư thỉnh Phong đại ca tới đây vậy, hy vọng hắn sớm nhận được thư, tới đây chơi với ta."
Nàng nở nụ cười, "Ngoài Tiểu Trì đại phu xinh đẹp, còn có một lão bằng hữu bất ngờ khác nữa... Ta đã nói rồi mà, dâm tăng kia chắc chắn là có ý với Tiểu Trì đại phu, theo tính cách của hắn chắc là sẽ không ngủ không nghỉ mà đi. Theo tốc độ này có lẽ đến mai là họ sẽ tới đây... Hí hí, làm cao tăng chán chết đi được, rõ là mỹ nhân hồng trần vui hơn mà."
Nàng ra khỏi lều, lớn tiếng hỏi: "Các huynh đệ, hôm nay đào cái mộ kia đến đâu rồi?"
"Thưa trưởng công chúa, trời sắp tối rồi, đã cho nhân công nghỉ ngơi, đợi tới mai, trời vừa sáng, sẽ cho họ đào tiếp."
Phòng Huân hài lòng nói: "Dù bộ truyện kia đã hoàn từ ba năm trước, nhưng CP của ta vẫn là chân ái mà. Không chừng đào ra cái mộ kia lại đào được niềm vui bất ngờ."
1
"Bảy trăm năm nay, chưa từng có bức họa nào của Úy Trì quốc sư được truyền xuống, nếu như ghi chép trong mộ là thật, vậy trong số vật bồi táng của chủ nhân ngôi mộ kia, sẽ có một bức tranh chân dung của Úy Trì quốc sư...A! Y nhất định là một tuyệt đại mỹ nhân, kinh thế tuyệt diễm, ta cực kỳ chờ mong nha."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tử An: Cả ngày lẫn đêm gấp rút lên đường, là để kịp thời che giấu mặt nạ* cho phu nhân.
*raw: 马甲: giáp bảo hộ, nhưng nó cũng có nghĩa là lớp mặt nạ ngụy trang để che giấu thân phận thật
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...