Đối phương là có chuẩn bị mà đến.
Thính lực của Trì Võng rất nhạy bén, những điều mà tên chưởng quầy Huyên Thảo Đường nói với nông phu ở đối diện, Trì Võng nghe không sót một chữ.
Hắn nghe được chưởng quầy Huyên Thảo Đường nói: "Ngươi vì cha mình mà mấy chục dặm đường núi chạy tới đây, Huyên Thảo Đường chúng ta gặp được người hiếu thảo như ngươi thì vô cùng cảm động, phí khám bệnh cùng tiền thuốc men của cha ngươi lần này không cần trả, chúng ta miễn cho ngươi, ngươi cứ an tâm hầu hạ cha già, tuyệt đối đừng lo lắng gì."
Nông phu kia không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, vừa nghe xong thì vui ơi là vui, vội vàng nói lời cảm tạ.
Tên chưởng quầy Huyên Thảo Đường rốt cuộc nói ra mục đích: "Ngươi có biết đại phu kia của Lan Thiện Đường kia không?"
nông phu lòng đầy căm phẫn nói: "Tên đại phu mà ta gặp trên đường chính là hắn"
Chưởng quầy chậm rãi nói: "Lan Thiện Đường thường hay coi thường y đức và thâm niên của chúng ta không bằng bọn họ.
Bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt, là chúng ta sẵn lòng cứu cha ngươi, mà bọn họ thì sao? Vậy mà lại thấy chết không cứu, đại phu y đức bại hoại, nên cho tất cả mọi người sáng mắt nhìn một lần, để Lan Thiện Đường không thể lừa mình dối người được nữa."
Nông phu này vốn không nghĩ đến việc buông tha, lúc này bị chưởng quầy của Huyên Thảo Đường xúi giục, liền chạy đến Lan Thiện Đường gây rối
Hắn thấy Lan Thiện đóng cửa, hắn đập cửa đùng đùng, la lối om sòm làm người dân xung quanh trấn đều tập trung lại đây.
Tên nông phu gân cổ la làng: "Ngươi mau ra đây, ta phải tính sổ việc ngươi làm chuyện thấy chết không cứu với cha ta!"
Đám đông xôn xao bàn luận.
Ngoài cửa vang lên một âm thanh, "Ai, ngươi mù hay sao mà không thấy? Hôm nay Lan Thiện Đường của chúng ta đóng cửa, ngươi muốn hắt nước bẩn, cũng không thể hắt nhảm như vậy!"
Người lên tiếng đúng là tên đại phu béo của Lan Thiện Đường, sau khi hắn đóng cửa lại cảm thấy không yên tâm nên trộm quay về xem, đúng lúc bắt gặp chuyện này.
Nông phu chỉ vào Trì Võng, "chính là tiểu tử này, ngươi có dám nói hắn không phải đại phu chỗ các ngươi? Đáng thương cha ta đã lớn tuổi còn ngã gãy chân, trong lúc ông ấy đau đớn như vậy, ngươi có biết hắn há mồm ra nói câu gì không?"
Trong đám người vây xem, có người nói giúp vào: "vị huynh đệ này, ngươi nói rõ một chút cho bà con ở đây nghe để cùng nhau phân xử công bằng."
Nông phu thấy nhiều người bu lại xem như vậy, lập tức nổi lên hứng thú.
Trong đám người cũng có vài tên là người của Huyên Thảo Đường ra để hùa theo, kẻ tung người hứng, cả đám giống như đang tấu hề, đem chuyện lúc nãy Trì Võng thấy chết không cứu thêm mắm dặm muối kể ra
Trì Võng khép lại bệnh án.
Thật là nhàm chán cực kỳ.
Kịch bản quá ư là thô sơ quê mùa, vừa xem là hiểu ngay muốn gì.
Mấy chuyện cỏn con như vầy, còn cần hắn đích thân ra giải quyết sao?
Lúc này, Trì Võng có một chút hoài niệm khi hắn còn làm quốc sư, đám thuộc hạ nhạy bén lanh lợi, đều là những tên chỉ nghe đàn ca mà hiểu được nhã ý.
Tên đại phu béo này của Lan Thiện Đường y thuật không được, làm việc cũng không được nốt.
Gặp được chuyện như vậy, mà tên đó lại để cho nông phu ở trước mặt nhiều người la lối nửa ngày,hắt nước bẩn lên Lan Thiện Đường
Nếu đang ở đây là Trì Võng lúc trước, hắn có không biết bao nhiêu cách để khiến cho nông phu đó câm miệng, rồi đem chuyện thị phi nói cho rõ ràng, không ai sợ ai.
Đại phu béo chưa biết được thân phận của Trì Võng, vừa rồi bị hắn đuổi ra khỏi y quán, trong lòng vô cùng kiêng kị Trì Võng, vừa lúc gặp phải cơ hội này, liền phủi sạch quan hệ của Lan Thiện Đường với Trì Võng.
Tên đại phu béo há mồm ra nói: "đây cũng không phải đại phu của y quán chúng ta, ngươi thấy rõ ràng, hôm nay chúng ta đóng cửa, người này tự nhiên đi vào, không có quan hệ gì với chúng ta cả!"
Trì Võng nghe hắn nói xong, xém chút nữa là không nhịn được cười.
Đại phu béo mở cửa, lớn tiếng kêu la: "Ngươi ở đâu ra vậy? Sao lại dám tùy tiện mở xem bệnh án của Lan Thiện Đường ta?"
Trì Võng chỉ nhàn nhạt nói: "Nơi mà ngươi đang đứng, vẫn còn hơi thở của người mắc ôn dịch vừa nãy, ghế trúc ngươi vừa mới sờ, bọn họ cũng đã ngồi qua."
Đại phu béo đứng hình mất 5 giây
"Vậy thì sao, chắc ngươi không sợ ôn dịch?"
Tên đại phu lùi từ từ ra khỏi Lan Thiện Đường, đứng ở ngoài cửa hô lớn: "Ta muốn báo quan, ngươi tự tiện xông vào Lan Thiện Đường, nhất định là không có ý tốt!"
Trì Võng khép lại bệnh án, đứng dậy đi ra ngoài.
Người dân ở trấn nhỏ vây xem náo nhiệt, nhìn thấy tiểu đại phu từ trong Lan Thiện Đường bước ra, trông dáng dấp rất tuấn tú, nhưng lại hơi trẻ người non dạ so với độ tuổi của một đại phu.
Thấy hắn đi ra, nông phu tức giận mắng: "Nếu không học được mấy năm y thuật thì đừng đi ra ngoài hại người! Y thuật kém cỏi thì mau chạy về làm dược đồng đi, trước mắt cứ học thuộc tên mấy loại thuốc cái đã!"
Trì Võng đứng ở một bên ngưỡng cửa, ánh nắng chiếu lên trên nửa khuôn mặt, nhất thời nhìn không ra vẻ mặt hiện tại của hắn, "Y thuật.....Kém?"
Hắn bước lên trước một bước, âm thanh trong trẻo: "Căn nguyên của bệnh thận là quan hệ quá nhiều (*), nếu thận bị tổn hại thì không thể đứng lên được nữa...."
(*)việc quan hệ nhiều lần và liên tục có thể gây suy thận.
Theo y học hiện đại, 1 lần quan hệ sẽ gây mất nước và tiêu tốn năng lượng bằng 30p chạy bộ.
Do đó, quan hệ tình dục quá nhiều lần sẽ khiến cơ thể bị tiêu hao năng lượng, mất nước quá nhiều gây rối loạn điện giải, chuyển hóa từ đó dẫn đến suy thận.
Trì Võng thong thả chậm rãi đi đến bên cạnh nông phu, ".....đây gọi là bất lực.
Hay tục xưng là bệnh liệt dương."
Nông phu: "......"
Âm thanh của Trì Võng đè thấp xuống chỉ đủ cho hai người nghe, "Nhìn hắc khí trên mặt người là biết, tật xấu này của ngươi, chắc cũng không phải là một năm hai năm đâu nhỉ?"
Nông phu sợ tái mặt
Trì Võng khẽ mỉm cười: "Nói thật, ngươi có muốn trị không?"
Người xem náo nhiệt hình như cũng ý thức được cái gì, đột nhiên dừng lại, cẩn thận nhìn hai người này.
Sắc mặt tên nông phu đỏ rồi lại đen, biến hoá vài lần, hiển nhiên là đang rối rắm cực kỳ.
"Càng kéo dài lâu càng không trị được đâu, trộm nói với ta, nương tử của ngươi có ghét bỏ ngươi không?"
"Hiện tại ngươi vẫn còn có thể cứu được, nhưng mà để lâu thêm nữa, thì khó nói lắm"
Trì Võng chớp mắt nhướng mài vài cái, nâng cao giọng, chậm rãi gằn từng chữ: "Tật xấu này của nam nhân, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ..."
"Đừng đừng đừng! Ta trị! Ta trị còn không được à!"
Trước mặt mọi người, nông phu thật sự không kham nổi người này, suy sụp nói: "Ta cầu xin ngài đừng nói nữa!"
Trì Võng biểu tình hoà ái: "Đại phu A Miểu của Lan Thiện đường giỏi về mặt này, ngươi biết nên làm như thế nào rồi nhỉ?"
Thấy thần sắc này của Trì Võng, nông phu không biết vì sao tự nhiên thấy lạnh sống lưng, hắn sợ hãi gật đầu, đỏ bừng mặt mà xoay người, chạy vọt vào trong Lan Thiện Đường.
Quần chúng vây xem:???
Chưởng quầy Huyên Thảo Đường: "......"
Quần chúng ăn dưa cực kỳ thất vọng, vốn đang tưởng sắp có trò hay để xem, nhưng mà bây giờ là chuyện gì vậy?
Vị nông phu đại huynh đệ này lúc nãy thế công dữ dội, sao tự đột nhiên ngoẻo giữa đường rồi?
Chưởng quầy Huyên Thảo Đường đứng trên lầu nhìn, lúc này không khỏi chau mày, quay người đi xuống lầu.
Trong Lan Thiện Đường, A Miểu đang bưng một cái khay, vừa mới đem thuốc Trì Võng kê nấu xong đưa cho bé gái uống, mới đi ra thì suýt chút nữa đụng trúng một người.
Nông phu sợ hãi đi đến, thấy một A Miểu đi tới, liền hỏi: "A Miểu đại phu của các ngươi có ở đây không?"
A Miểu: "Có ở đây."
Sắc mặt nông phu nôn nóng: "Mau mau mau, mau đưa ta đi tìm."
"Chính là ta đây nè, ngươi làm sao vậy?"
Nhìn cô nương trước mặt đang lúc tuổi xuân bộ dáng thanh tú, nông phu thực sự không có cách nào mở miệng, từ tận đáy lòng cảm thấy hít thở không thông.
Đại phu béo nghe được âm thanh quen thuộc, ở ngoài cửa hô to: "A Miểu, ngươi mau ra đây!"
Đại phu béo nhìn thấy A Miểu chạy ra: "Người mắc ôn dịch kia ngươi xử lý thế nào rồi? Đã chết chưa?"
Đại phu béo phu vậy mà thản nhiên ở trước mặt công chúng hỏi chuyện, A Miểu lắc lắc đầu, thật sự không thể tin được ông chủ của mình lại ngu xuẩn như vậy, vội vàng lớn tiếng nói với mọi người: "Đương nhiên đã tốt hơn rồi! Trì lão sư đã ra tay, cơn sốt cao của cô bé đã giảm gần hết!"
Quản sự béo khinh thường nói: "Đó là Giang Bắc ôn dịch đó! Rất nhiều lão đại phu đức cao vọng trọng đều bất lực bó tay, hắn mới bao nhiêu tuổi, học y được mấy năm? Còn bày đặt vọng tưởng muốn chữa khỏi ôn dịch đến danh y quốc gia còn phải chịu thua?"
Tên béo xoay người, hét vào mặt Trì Võng: "Này, tên tiểu tử kia! Ta chưa từng nhìn thấy ngươi, ngươi không phải đại phu của Lan Thiện Đường, ở trong tiệm của chúng ta làm gì?"
Đại phu béo sợ càng có nhiều người thì không dễ hết chuyện, chợt muốn bắt giữ Trì Võng, lấy danh nghĩa hắn vào nhà trộm cắp mà báo quan.
Đối phó với người bình thường không học võ, Trì Võng trước nay đều rất có phong độ, hắn không dùng nội lực, khéo léo tránh đi tay của đại phu béo, xoay cổ tay một cái, ung dung ra tay đập mạnh vào giữa huyệt khúc trì*.
* khi co khủy tay vào ngực, huyệt đạo này nằm ở đầu đường lằn chỉ nếp gấp khủy tay, ấn thử thì đau thiệt nha =(((
Đại phu béo "A" một tiếng kêu lên, cả cánh tay đều tê rần, lập tức rũ xuống.
A Miểu bất mãn: "Sao có thể nói như vậy chứ? Đây chính là đại phu của Lan Thiện Đường chúng ta mà!
Chưởng quầy Huyên Thảo Đường đang chờ những lời này.
Chưởng quầy không nhanh không chậm đi xuống: "Thì ra vị tiểu đại phu này là người của Lan Thiện Đường à...."
Trọng điểm của câu này chính là "đại phu của Lan Thiện Đường", đặc biệt nhấn mạnh nơi hắn thuộc về.
Chưởng quầy thu hút sự chú ý của những người đang xem lại, mới tiếp tục nói: "Tiểu đại phu nếu hiểu y thuật, vừa rồi cha của nam tử kia bị té gãy chân, ở trên đường xin ngươi giúp đỡ, vì sao ngươi lại từ chối không cứu, bắt buộc hắn phải đem cha đang bị thương đưa đến Huyên Thảo Đường chúng ta?"
Trì Võng nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Không phải người sắp chết, ta không trị."
Chưởng quầy Huyên Thảo Đường nghe vậy, làm bộ giật mình nhướng mày: "không ngờ tiểu đại phu tuổi còn trẻ, vậy mà đã noi theo cách hành sự của tiên hiền*, đặt ra quy củ khắc nghiệt như thế."
*tiên hiền; hiền triết đã khuất (những người có tài năng đã qua đời)
Trì Võng nhíu mày, noi theo tiên hiền? Tiên hiền nào?
Mới qua có một trăm năm, vậy mà lại có thêm đại phu nào lập ra quy tắc ngạo mạn giống như hắn ư?
"Ta tuy rằng đảm nhiệm chức vụ ở Huyên Thảo Đường, lại luôn cực kỳ khâm phục lời răn dạy của Tổ sư gia Lan Thiện Đường – ta nghe nói, y giả cứu người vì tâm.
Đồng cảm với khó khăn của người khác.
Không cần biết là bệnh nặng hay bệnh nhẹ, đều phải đặt mình vào hoàn cảnh cảm giác của người bệnh, không được lơ là."
Nghe đến đây Trì Võng đã biết ý đồ của hắn nhưng không phản bác.
Hắn nói chính là sự thật, chỉ là ngọn nguồn trong câu đó không thể nói với người ngoài.
Chưởng quầy Huyên Thảo Đường dè dặt nói đến cùng: "Tiểu đại phu đã có tự tin lập ra quy củ như vậy, chắc chắn là cực kỳ tự tin với y thuật của chính mình....nhưng kẻ bất tài như tại hạ lại cho rằng bất kể y thuật cao hay thấp, đều phải có một tấm lòng y đức, không cự tuyệt bất kỳ người bệnh nào cần sự giúp đỡ của mình, mới xem như là một đại phu tốt."
"Mà ở mặt này, lương tâm Huyên Thảo Đường chúng ta rõ như ban ngày, không hề hổ thẹn...."
A Miểu tức giận ngắt lời hắn: "Đủ rồi! Ngươi chỉ biết tới đây châm ngòi ly gián, vị đại phu này họ Trì, cả nhà hắn y thuật lưu truyền đời đời, trong đó có vị 'tiên hiền' trong miệng ngươi đấy! Hắn chính là hậu nhân của người được đích thân Trọng Minh Đế phong 'Trì y thánh', năm đó Trọng Võ Đế cũng bỏ ra vạn kim chỉ cầu được người chẩn bệnh thôi!"
Biểu tình mọi người dại ra, khung cảnh bỗng nhiên hết sức yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh của một mình A Miểu.
"Trì y thánh xưa nay không phải có quy củ 'không phải người sắp chết, không trị' sao, như thế nào? Ngươi dám mở miệng nói đến y đức của vị 'y thánh' được hai vị tiên hoàng của triều ta ban cho sao?"
A Miểu nói năng rất có khí phách: "Nếu như ngươi đã có bản lĩnh như vậy thì sao không đi tới trước mộ của Trọng Võ Đế, Trọng Minh Đế lớn tiếng mắng hai vị tiên đế không biết nhìn người, phong sai người đi?"
Trì Võng sửng sốt, không chỉ là bởi sức chiến đấu của A Miểu, mà còn bởi vì hắn nhất thời không thể đối chiếu những cái tên xa lạ này với bất kỳ khuôn mặt của vị cố nhân nào trong trí nhớ.
Trọng Võ Đế, Trọng Minh Đế?
Mấy người này là ai vậy?
Nghi vấn trong lòng bay qua bay lại, Trì Võng vẫn mà duy trì biểu cảm bình tĩnh của mình
Bình tĩnh, có gì đâu mà hoảng?
Rồi hắn sẽ biết thôi.
Vì thế Trì Võng xoay người đi trở về Lan Thiện Đường.
Chỉ là hắn không chú ý đằng xa ngoài đám đông, có một người đã nhìn hết từ đầu tới cuối những chuyện vừa xảy ra ở đây
Y đang lần chuỗi hạt bồ đề trong tay, lẳng lặng niệm một tiếng "A di đà phật.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...