Tên Gay Mau Mở Cửa

Nhớ lại đêm hôm qua, không đúng, là rạng sáng ngày hôm nay, ban đêm gió lộng, đưa tay không nhìn được năm ngón, là thời điểm thích hợp cho ma quỷ lộng hành.

Núi non xanh biếc, hoàng hôn nhẹ nhàng phủ lên những cây cầu nhỏ ẩn hiện dưới làn khói bếp đặc trưng của nhà nông. Khoác chiếc áo choàng màu đen tuyền, chính là kẻ có võ công xếp thứ ba của "Bát quái giang hồ" - [Một vén thiên hạ], y đứng trên đỉnh núi xanh đưa tay chắp sau lưng, đối mặt với khung cảnh yên bình trước mắt, rồi lại nhìn đoàn người với đôi mắt đỏ hoe, chợt thấy lòng mình dâng trào, tràn ngập cảm xúc.

"Tam ca, mày nghiêm túc một chút được không?! Lão già này thật sự sắp bị người ta làm tức chết rồi!!! Ai ui! Thằng nào đâm sau lưng bố vậy??" Người nói chính là vị bạn thân đồng tính của [Một vén thiên hạ], cũng là kẻ chủ mưu của trận chiến lần này, đội trưởng của [Thế giới Otaku], người chơi có võ thuật xếp hạng hai - [Cưỡi én bay].

"Đại ca, xin lỗi, tay em trơn quá."

"Trơn con mẹ mày!!!"


Lê Soái húp mì, đặt một chân lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh rồi thoải mái duỗi ra, cười toe toét nhìn đám ngốc nghếch đang trò chuyện trên màn hình, lại nhìn thấy thanh máu đỏ của [Cưỡi én bay] đã tụt gần hết, cậu mới đặt đũa xuống, với tay ra —— rút một mảnh giấy cuộn trên bàn, trước lau lên mặt, sau đó xoa xoa tay, ợ hơi, ngay lúc chuẩn bị hành động, đột nhiên ——

"♪ Ngày mai anh sẽ cưới em,

Ngày mai anh sẽ cưới em,

Nếu không phải vì cái đêm mất điện...♪" (1)

Giọng hát tuy không hề nữ tính nhưng lại cực kỳ gợi tình của Châu Hoa Kiện vang lên không khỏi khiến trái tim Lê Soái run lên, cậu vội vàng nhảy xuống ghế, từ chiếc giường lớn bừa bộn lôi ra cái túi đeo vai của mình mới tìm thấy chiếc điện thoại Nokia với thời lượng pin kéo dài một tuần kia.

Lê Soái gần như nhảy dựng lên khi nhìn thấy cái tên khiến cậu mơ màng trên điện thoại, song hiện thực tàn nhẫn lại như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu cậu.

Sợ người đầu kia điện thoại mất kiên nhẫn, Lê Soái hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình rồi mới nhấn nút trả lời.

"Alo"


"Anh" Diệp Mộng Khiết ở phía đầu kia điện thoại, ngay khi nghe được giọng nói của Lê Soái liền không kiềm chế được rơi nước mắt, càng cảm thấy ủy khuất hơn: "Anh, làm thế nào đây? Hàn Dương, Hàn Dương anh ta lại đến tìm Vũ Văn Thần rồi. Cả đêm qua anh ấy không về, em gọi điện anh ấy không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời."

"Gì cơ?! Thằng khốn Hàn Dương đó, anh sẽ đi lôi nó về cho em!" Lê Soái nghe xong không khỏi tức giận.

"Không," Diệp Mộng Khiết vẫn là thiên vị người chồng chưa cưới kia của mình hơn, cô ngừng lại một chút, ổn định lại cảm xúc rồi nói: "Anh ơi, anh có thể đến nói chuyện với Vũ Văn Thần được không?"

Diệp Mộng Khiết và Lê Soái lớn lên trong cùng một đại viện, Lê Soái lớn hơn Diệp Mộng Khiết một tháng, ngay từ nhỏ người trong nhà đã dạy cậu phải chăm sóc thật tốt người em gái này, Tiểu Lê Soái hỉ mũi còn chưa sạch đã vỗ ngực vui vẻ đồng ý.

Lê Soái rất cưng chiều Diệp Mộng Khiết, có điều không biết có phải vì quá cưng chiều hay không mà cậu có cảm giác mối quan hệ giữa hai người trở nên có chút không đúng lắm. Cho đến Tết Nguyên đán năm ngoái, Diệp Mộng Khiết đưa Hàn Dương về nhà ra mắt bố mẹ anh, đêm ấy Lê Soái trằn trọc mãi không thể ngủ được suốt đêm, rồi cậu mới chợt nhận ra mình chính là thích Diệp Mộng Khiết rồi.


Chỉ tiếc, giờ biết cũng đã muộn, chỉ đành bỏ lỡ mối nhân duyên này.

Do đó, đối với Lê Soái, Diệp Mộng Khiết là một sự tồn tại tuyệt đối hoàn hảo, là nữ thần, là "ánh trăng chiếu sáng đầu giường" (2) của cậu. Cho nên khi biết Hàn Dương - cái thằng ngốc trúng số độc đắc mà còn không biết quý trọng này, cậu rất tức giận, nhìn thấy em gái cầu xin mình như vậy, cậu không nói hai lời liền đồng ý.

Trong đêm khuya, trước màn hình phát ra ánh đèn trắng xóa, tròng kính của Lê Soái phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, hai tay cậu trên bàn phím "lạch cạch" không ngừng, nhanh chóng lên mạng tìm kiếm các loại chiêu trò khi đối đầu trực diện với tình nhân, trên mặt dần dần hiện lên vẻ hung dữ...

(1): Lời bài hát "Ngày mai anh sẽ cưới em của Châu Hoa Kiện", bạn nào muốn nghe thử thì ở đây nhé =}} https://.youtube.com/watch?v=Sf7TZLKjraI

(2) Ánh trăng chiếu sáng đầu giường: một câu thơ trong bài Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch. Có thể hiểu giống như "bạch nguyệt quang".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận