1 lúc sau ,
- cháu xin phép được vào nhà vệ sinh chút .
Jo Min đứng lên và nói một cảnh kính cẩn ....phải rồi , thằng đó đã ăn và uống cho đến no căng cả bụng mà....
Vậy là bàn tiệc chỉ còn lại 3 người ...lúc này , cuộc nói chuyện giữa ông Kim và ông Han đã xoay quanh đề tài chính trị và thời sự .....và Tae Hee thì ngồi đó trong sự chán nản ....
Bỗng tiếng chuông điện thoại trong túi xách của cô vang lên ...vội vã , Tae Hee đứng lên tìm chỗ nào đó để nghe máy .
Tae Hee cáu kỉnh nói ....quả thực cô đã chịu đựng hết nỗi thằng ranh Jo Min cùng những lời hoa lá của hắn rồi ..
Tae Hee reo lên đầy phấn chấn .
..................
.................
cuộc nói chuyện với Lee yul đã đem lại cho Tae Hee một cảm giác khác hẳn , nhẹ nhõm và hưng phấn...và chợt cô nhận ra trong lòng mình đã có 1 sự thay đổi về cách nhìn nhận con người Lee Yul...điều đó đã có sẵn từ hôm 2 người khiêu vũ với nhau , và bây giờ nó càng lớn hơn , đậm nét hơn hẳn ....
Tae Hee quay lại bàn tiệc và yên vị ngồi xuống ghế ...rồi vừa nhìn đồng hồ , cô vừa gõ gõ bà ....thỉnh thoảng lại liếc sang nhà vệ sinh giả bộ suốt ruột ..
15 phút đã trôi qua , ông Kim giờ đây đã hơi khó chịu, ông Han thì lo lắng thấy rõ ...còn Tae Hee thì nói một câu đầy ẩn ý ..
-hy vọng anh ấy không thẩy cháu tẻ nhạt đến mức chuồn mất tiêu rồi ..
-không , thằng bé không nghĩ vậy đâu ...cháu đừng có hiểu lầm mà tội cho nó .
Ông Han nói 1 cách vội vã ....
Thời gian trôi qua một cách nặng nề ...ông Kim giờ đây đã cáu kỉnh , bực bội ...Tae Hee thầm hiểu rằng ông Kim là người có lòng tự trọng rất cao , chính vì thế ông sẽ không cho phép ai coi thường người nhà họ Kim cả ....
Có lẽ thời cơ đã đến ....Tae Hee đứng lên nói 1 cách lạnh lùng :
- cháu nghĩ cháu đã bị xúc phạm nặng nề ....phiền bác nhắn giùm với anh ấy là lần sau không cần phải làm thế này đâu ạ ...
Rồi thoáng thấy ông nó không tỏ thái độ phản đối gì .Tae Hee vội bỏ đi thật nhanh ra khỏi nhà hàng rồi chạy vào thang máy ...trời , cô đã mong chờ cái giây phút này từ rất lâu rồi....
.................................................. ....................................
khi cô bé vừa bước chân xuống bậc thềm cuối cùng của tòa nhà thì cô đã trông thấy Lee Yul đứng đó từ thưở nào .....vừa thấy cô , cậu ta khẽ cười..
tiến lại gần phía Lee Yul , Tae Hee ngạc nhiên khi thấy điếu thuốc lá trên tay cậu :
- Anh mà cũng hút thuốc nữa sao ?
- tất nhiên là có , thế nhóc chưa thấy bao giờ à ?
- chưa .
Tae Hee nhún vai ....và 2 người bước đi song song bên cạnh nhau mà không nói với nhau 1 lời nào ....mãi sau , Tae Hee nói phá tan bầu không khí nặng nề :
- cám ơn anh .
-vì cái gì ?
-vì đã giúp tôi tối nay....thiệt tình không có anh,tôi không biết phải xoay sở như thế nào với tên đó ..
- hắn làm nhóc khó chịu à ?
Lee Yul nhìn cô dò hỏi..
- tất nhiên , hắn nói liếng thoáng suốt cả buổi và làm như thể tôi và hắn sinh ra để dành cho nhau vậy ....hắn làm tôi buồn ói ...
Lee Yul cười nhẹ và hỏi :
- thế hắn và anh , ai làm nhóc khó chịu hơn ?
Thực ra , Tae Hee đâu có ghét Lee Yul nữa , nhưng không hiểu sao con bé vẫn trả lời một cách bướng bỉnh :
- Như nhau .
Lee Yul im lặng không nói gì ...còn Tae Hee , con bé quay sang nói với cậu bằng giọng gắt gỏng :
- mà tại sao trong tất cả mọi người , anh gọi tôi là nhóc vậy ?...tôi chẳng thích chút nào ?
- Lí do ?
- nghe cứ như là con nít ấy ...tôi chẳng thích ai coi tôi là con nít cả ...dù sao tôi cũng đã 16 tuổi rồi mà ...
Lee Yul lại cười , rồi cậu ta vứt điếu thuốc xuống đất , gí nó bằng mũi giày ....rồi ngước lên nhìn trời , cậu ta nói bâng qươ:
- chà , tuyết rơi đẹp quá ..
- anh chưa trả lời câu hỏi của tôi ..
Tae Hee trợn mắt nhìn Lee Yul ....bất giác cậu ta nhìn cô bằng ánh mắt không phải lạnh lùng như con người của cậu thường ngày ...mà là dịu dàng và ấm áp .....tuởng chừng như ánh mắt đó có thể xuyên qua con nguời cô và làm trái tim của cô tan chảy ....
- vì đối với anh ...Kim Tae Hee mãi là cô nhóc ...lúc nào cũng tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng kì thực rất dễ tổn thương .
- anh lầm nguời rồi ..
Tae Hee đanh giọng đáp...chẳng hiểu sao cô rất ghét những từ :ngây thơ , yếu đuối , tổn thương ...
- có thể..nhưng việc nhóc hiếu thắng , bướng bỉnh và lì lớm như trẻ con thì chắc là anh không sai hả ?
Lee Yul nói và nở một nụ cuời trông dễ thương kinh khủng ....đến nỗi Tae Hee tin chẳng rằng bất cứ cô nàng nào mà nhìn thấy cũng ngã lăn ra ..
hất hàm qua bên kia đường , Lee Yul đề nghị :
- bên đó có hội chợ ...chúng ta qua xem nhé ....
đắn đo một chút , Tae Hee gật đầu ...dù sao thì vào đó cũng hay hơn là về nhà lúc này .....đột nhiên , Lee Yul nắm lấy tay cô và kéo đi trước khi cô bé kịp phản ứng gì ...mặt cô đỏ rần lên vì ngượng và trong suốt đoạn đường đi , Tae Hee đã cố rút tay ra nhưng không được ..bởi lẽ Lee Yul nắm rất chắc ,không chịu buông ra ....và Tae Hee ngạc nhiên khi nhận ra rằng :tay của Lee Yul không hề lạnh như cô vẫn nghĩ ....ngược lại nó thật ấm ấp ...
-----------------------------------------------------------
Còn vài ngày nữa là đến nô-en nên khắp nơi trong hội chợ trưng bày la liệt những thứ liên quan đến nó như vòng hoa , chuông , thú nhồi bông,lục lạp , tượng sáp ....tất cả đều dễ thương , rực rỡ với nhiều màu sắc đến nỗi người mua không biết nên lựa chọn cái nào ...
ở gian trò chơi ...
-woa.
Tae Hee reo lên thích thú vì trong thò ném phi tiêu này , 10 cái cô chỉ ném trượt có 2 vuợt qua tiêu chuẩn ném trúng 6 cái....1 kết quả đáng ăn mừng ..
-được rồi cô bé, ném tốt lắm ,cô thích lấy thú bông nào ?
người chủ trò chơi hỏi 1 cách thích thú ...
-từ từ đã ...
Tae Hee đắn đo suy nghĩ ...ánh mắt của cô dừng lại trước 1 chú chó khá dễ thương ..
-đó ....lấy cho tôi đi ...không , không phải con đó .....nó đấy , cám ơn nhiều ...
cô bé tươi cuời nói và ôm lấy con thú từ tay người chủ hàng , trông cô có vẻ hài lòng ...
..............................
.............................
..........................
-nhóc thích nó hả ?
Lee Yul hỏi khi 2 người ngồi ăn thịt nướng với nhau trong 1 quán nhỏ ..
-tôi thích lắm ....thậm chí hồi nhỏ tôi đã nuôi 1 con .Nó là 1 chó cún dễ thương ,mập mạp , mắt đen uơn uớt , đuôi ngắn cũn cởn và hay quấn lấy chân tôi mỗi khi tôi về đến nhà .
-sao nữa ?
-rồi nó chết ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...