Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Lúc này Dạ Minh cũng đang đứng trước ngã ba đường, nếu hiện tại động thủ, như vậy nỗ lực mấy năm nay sẽ đổ sông đổ biển, cả nhà đều phải rời Thái Kinh, đây là kết quả mình không muốn nhìn thấy.

Thậm chí Dạ Minh cảm giác, sau lưng chuyện này có bóng dáng của Thánh Nhân, xem ra Thánh Nhân không chỉ muốn mình rời khỏi Thái Kinh, mà là phải rời khỏi toàn bộ lãnh thổ Thái Kinh.

Nhìn chiến sĩ giáp vàng rút kiếm, Dạ Minh quay đầu nhìn thoáng qua thê tử, ánh mắt Đông Môn Mộng mang theo sự kiên định, việc đã đến nước này...

Giết hết!

Dạ Minh xem hiểu ánh mắt của thê tử, khe khẽ thở dài, cho dù hôm nay không xảy ra chuyện như vậy, về sau cũng sẽ phát sinh.

Chuyện này không có liên quan gì đến bọn nhỏ, chẳng qua là khổ bọn nhỏ, bị ép phải rời khỏi Thái Kinh.

Dạ Minh chậm rãi đưa tay phải ra, cả người hiện lên tư thế cầm kiếm.

Trong một sát na! Một cỗ lực lượng mênh mông tụ tập giữa thiên địa, mặt đất toàn bộ huyện Thái Tây nhẹ nhàng lắc lư, tinh không vạn lý dần dần giăng đầy mây đen.

Chiến sĩ giáp vàng đều đình chỉ bước chân xung phong, sắc mặt dưới mũ giáp trở nên hoảng sợ vạn phần, bởi vì bọn họ căn bản không có cách động đậy, uy áp quá cường đại.

Rầm rầm rầm!!!

Thương khung oanh lôi rung động, điện thiểm tề minh, tựa như tận thế.

Dạ Côn cùng Dạ Tần nhìn bóng lưng của cha, trong đầu hiện ra gương mặt ngày thường cười đùa của phụ thân, thế nhưng hiện tại phụ thân như cự sơn, thủ hộ trước mặt mình, che gió che mưa cho mình.

Đây chính là phụ thân, là nam nhân có thể đánh cược hết thảy vì gia đình.


Diệp Ly nhìn bóng lưng Dạ Minh, bỗng nhiên cũng nhớ tới phụ thân của mình, trong con ngươi không khỏi có chút ửng hồng, phụ thân mình hết sức nghiêm túc, mà vị phụ thân này hoàn toàn khác biệt, nhưng điểm giống nhau chính là có thể đánh cược sinh mạng vì gia đình.

Trong lòng Nhan Mộ Nhi cũng hồi tưởng đến phụ thân của mình, nghe sư phụ nói, cha mình là nam nhân trọng tình trọng nghĩa, mặc dù chưa thấy qua, nhưng cũng tự hào vì mình của có một phụ thân như thế.

Đông Môn Mộng nhìn nam nhân ở trước mắt, tầm mắt một mảnh nhu hòa, cho dù là vào Hoàng Tuyền, nguyện cùng sánh vai.

Vẻ mặt Dạ Minh bình tĩnh, ánh mắt không có sát khí hung ác, nhưng lại mang đến cho ngươi khác một loại cảm giác thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn.

- Dạ Minh ta lúc đầu muốn an tĩnh sinh hoạt, đáng tiếc các ngươi đuổi theo không bỏ, cho dù đã qua nhiều năm như vậy. Đã các ngươi lựa chọn tử vong, Diêm Vương ta hôm nay liền ban cho các ngươi tử vong!

Rầm rầm rầm!!!

Tầng mây hắc ám lóe lên vệt trắng, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía thương khung, chỉ thấy một đạo bạch mang xuyên qua tầng mây, lập tức mang theo khí tức bàng bạc ầm ầm hạ xuống.

Vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay Dạ Minh.

Dạ Dương, Nhan Thừa Thiên, Đông Phương Quát lúc này lộ ra sự tham lam cường đại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm kiếm trong tay Dạ Minh.

Đây là kiếm gì?!

Không có lưỡi kiếm, không có chuôi kiếm, cũng không có vỏ kiếm, nhưng cả thanh kiếm lại có hình dáng của kiếm, nó do một cỗ mây mù màu trắng cấu thành, ở bên trên mây mù có đạo đạo điện quang quấn quanh.

Đồng Ca trợn mắt hốc mồm, khiếp sợ nói nhỏ một tiếng:


- Vân Lôi Minh Khiếu!

Đồng Ca cũng chỉ là ở trong học viện nghe lão sư nói qua, ở trên Huyền Nguyệt đại lục, có thần kiếm hủy thiên diệt địa, cụ thể nhiều ít không biết, nhưng cũng có thể biết được, nếu như có người thu được một thanh trong đó, liền có thể đi ngang ở trên Huyền Nguyệt đại lục, cho đến nay, chưa từng nghe nói Thái Kinh lại có một thanh thần kiếm.

Nhưng nhìn đến Vân Lôi Minh Khiếu trong tay Dạ Minh, thế mà hoàn toàn giống như lời lão sư miêu ta, Đồng Ca làm sao không khiếp sợ cho được.

Đột nhiên nghĩ tới, vì sao Nhan Mộ Nhi lại khăng khăng một mực với đầu trọc, ả nhất định đã biết bí mật!

Đáng chết!

Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng hơi há mồm, cha... cũng quá biết trang bức đi!

Tư thế này... không khí này... quá ngưu bức! Quá sùng bái cha, trên con đường trang bức này, còn phải học tập cha rất nhiều.

Diệp Ly chợt phát hiện, hai vị phụ thân còn có một điểm giống nhau, đều ưa thích trang bức, hiện tại nàng cũng có chút tò mò, nếu như hai vị phụ thân đụng vào nhau, sẽ sinh ra tia lửa thế nào.

Hơn nữa thanh kiếm này..

Đã vượt qua sự hiểu biết của mình, chẳng lẽ là vũ khí truyền kỳ trong miệng phụ thân?

Xem ra Huyền Nguyệt đại lục này đã vượt ra khỏi phụ thân nhận biết, vô cùng khó giải quyết.


Diệp Ly hiện tại đã bị Vân Lôi Minh Khiếu trong tay Dạ Minh trấn trụ, bởi vì trong tay Diệp Ly, không có có một thanh vũ khí nào có thể mạnh hơn thanh kiếm này.

- Dạ Minh! Giao Vân Lôi Minh Khiếu ra! Đây là chí bảo Dạ gia! Ngươi không có tư cách cầm lấy!

Dạ Dương tức giận quát, nhưng sự tham lam trong mắt không giảm, có thanh kiếm này, làm Thánh Nhân cũng được.

Đông Phương Quát cười khổ lắc đầu:

- Khó trách tìm không thấy, nguyên lai thanh kiếm này có thể giấu ở trên trời.

- Dạ Minh! Giao Vân Lôi Minh Khiếu ra, tha cho ngươi một mạng.

Nhan Thừa Thiên nghiêm nghị quát, từ khi bắt đầu muốn lợi dụng nữ nhi, kỳ thật liền biết được trong lòng Nhan Thừa Thiên, kiếm quan trọng hơn nữ nhi.

Dạ Minh nhìn về phía Dạ Dương, nhẹ nói ra:

- Dạ Dương, ngươi nói đây là của Dạ gia? Kiếm này là ta dùng mệnh đổi lấy. Đám huynh đệ các ngươi lại muốn lấy làm của riêng, còn có hai người các ngươi, ta thật lo lắng cho trí thông minh của các ngươi. Nếu như ta muốn, đầu Thánh Nhân ta đều có thể chặt xuống, chớ nói chi là các ngươi... thật sự đúng là buồn cười.

- Dạ Minh! Ngươi lại dán tiếp tục vô lễ với Thánh Nhân! Hôm nay ngươi đừng hòng chối tội!

Nhan Thừa Thiên thấp giọng quát, lực lượng có chút không đủ.

Dạ Minh đặt Vân Lôi Minh Khiếu ngang trước người, từ tốn nói:

- Từ ngày ta lấy được nó, đây là lần thứ hai ta sử dụng, nếu như có thể, ta thật không muốn dùng nó, hôm nay ta cho các ngươi biết một chuyện, Chuyện Dạ Minh ta muốn làm, chỉ cần muốn làm! Không ai có thể ngăn cản được! Lão thiên cũng không được!

Vân Lôi Minh Khiếu trong tay phảng phất có thể cảm nhận được chủ nhân phẫn nộ, trở nên vô cùng mãnh liệt, kiếm khí tung hoành, sáng rực lên, toàn bộ huyện Thái Tây đều tràn ngập một cỗ khí tức tử vong.


Chỉ cần Dạ Minh thúc giục Vân Lôi Minh Khiếu trong tay, toàn bộ huyện Thái Tây không ai có thể sống sót

Diệp Ly đều nuốt một ngụm nước bọt, đây chính là vũ khí truyền kỳ, thật quá mạnh, cho dù chỉ hơi phát ra dư uy đã khủng bố như thế, nếu như phách lên một kiếm, vậy thì...

Trên mặt Dạ Dương không có e ngại, có chẳng qua là tham niệm thật sâu, nhất là khi tận mắt thấy thần kiếm.

- Dạ Minh! Hôm nay ngươi không giao cũng phải giao!

Dạ Minh nhẹ nói ra:

- Huynh đệ, năm đó ta cứu ngươi, không phải là vì hiện tại giết ngươi.

- Ít giả vờ nhân từ, ta không quen lời nói này của ngươi! Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thu được thần kiếm lại không dùng, vinh quang Dạ gia ở trong lòng ngươi không đáng một xu ư!

Dạ Minh không có nói rõ lí do, chẳng qua là nhẹ nói ra:

- Người có chí riêng.

- CMN chứ mà người có chí riêng! Ta vừa nhìn thấy mặt ngươi liền buồn nôn!

Dạ Dương lập tức rút kiếm, âm thanh kiếm reo nổ vang ở trong tai tất cả mọi người.

- Không Thuẫn!

Ngay tại lúc Dạ Dương muốn tiến công, một âm thanh bỗng nhiên vang ra, ở trước người Dạ Minh thế mà ngưng tụ ra một cái tấm chắn to lớn, từ khí tức tấm chắn phát ra, chứng minh đạo lực người này phi phàm.

Dạ Minh hơi khẽ cau mày, có thể không ngâm xướng, thuận tay phóng thích pháp kỹ khổng lồ như thế, toàn bộ Thái Kinh chỉ có một người có thể làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui