- Ách... đã biết, lão sư.
Đông Tứ cung kính trả lời liền rời đi, nhưng trong lòng thầm nghĩ, hơn nửa đêm học chim gọi, có phải có chút...?
Dạ Côn đi vào trong phòng, nhìn thê tử ủy khuất, bụng dưới lập tức bốc hỏa, dược tính này thật đúng là không phải hạng thường.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi thấy ánh mắt Dạ Côn, trong lòng lập tức vui vẻ, đây là một khởi đầu tốt, cuối cùng phu quân cũng lộ ra ánh mắt bình thường.
- Hôm nay có chút bề bộn, vừa rồi Đông Tứ nói thành bắc có 200 hài nhi bị bắt đi, chắc hẳn buổi tối hôm nay sẽ còn xuất hiện, đến lúc đó các nàng ở trong phòng đừng đi ra ngoài, ta đi xem tình huống một chút.
Dạ Côn cảm thấy lý do này không tệ lắm.
- Phu quân, đừng đi có được không, ta sợ ngươi bị thương.
Nhan Mộ Nhi lôi kéo tay Côn ca liền bắt đầu một trận nũng nịu, nói thật, đôi mắt màu xanh lam của Nhan Mộ Nhi, cộng thêm nũng nịu, uy lực thật rất lớn, nam nhân bình thường chỉ sợ không cự tuyệt nổi Nhan Mộ Nhi.
Nhưng Côn ca ta không phải nam nhân bình thường.
- Mộ Nhi, đừng như vậy, vi phu dù sao cũng là nam nhân, nhất định phải làm chút chuyện tốt cho An Khang châu.
Nghe Dạ Côn tự xưng nam nhân, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi tuyệt đối sẽ không phản đối, bằng không thì quá đả kích phu quân.
- Ừm, vậy phu quân phải cẩn thận, tình huống không đúng phải lập tức chạy.
- Như vậy sao được, thân là một nam nhân, liền phải dũng cảm tiến tới! Không sợ nguy hiểm!
Dạ Côn nói xong có chút khí thế.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng không biết nói thế nào mới tốt, chỉ có thể đáp ứng.
An Khang châu liên tục mất hơn ba trăm hài nhi, chuyện này liền kinh động đến Thái Kinh.
Phía Thái Kinh cũng rất coi trọng chuyện này, Thánh Nhân lập tức lệnh Thiên La Viện tiếp nhận việc này.
Thương Minh thân là viện trưởng, lập tức phái người tới An Khang châu đóng giữ.
Bởi vì Thánh Nhân coi trọng, Thương Minh liền tự mình mang theo 50 người của Thiên La Viện, trực tiếp chạy tới An Khang châu, lúc đến An Khang châu thì màn đêm vừa buông xuống.
Phủ Thái Thú.
Lúc này Ba Đài đang nói chuyện với Thương Minh, dù sao Thương Minh cần tìm hiểu tình huống, An Khang châu mấy trăm năm qua chưa từng xảy ra chuyện như thế, thế nhưng gần một tháng nay liên tục xảy ra chuyện.
Phảng phất từ nơi sâu xa, có người mang theo nguyền rủa tới.
Ba Đài nhìn thoáng qua năm mươi người đứng ở bên ngoài, nuốt một ngụm nước bọt, những người này đều là Kiếm Hoàng, thậm chí còn có Kiếm Tông, nếu như bình thường, làm sao có nhiều cao thử đứng xếp hàng như vậy.
Thế nhưng Thiên La Viện chính là một tồn tại đặc thù như thế.
- Thái Thú, ý của ngươi là, người bắt tiểu hài, không cố định, hoàn toàn là xem tâm tình tới gây án?
Thương Minh âm u hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Ba Đài, nói thật, đối với tên Ba Đài này, trong lòng Thương Minh không có một chút hảo cảm, không quen nhìn.
Ba Đài cung kính nói ra:
- Thương đại nhân, ác đồ cực kỳ xảo quyệt, mà An Khang châu lại lớn như vậy, căn bản không thể toàn diện bố trí, cho dù ti chức điều trú quân vào trong thành, cũng không thể canh giữ diện tích lớn, chỉ có thể dựa vào vận may.
Thương Minh mang nhiều người như vậy tới, cũng là nghĩ đến vấn đề An Khang châu có diện tích lớn.
- Ba thái thú, còn có gì cần chú ý không?
Thương Minh trầm giọng hỏi.
- Không còn.
Thương Minh không nói gì, đi ra trong phòng.
Bên trong năm mươi người này, có một người có chút lười nhác, thậm chí thấy Thương Minh đi ra, vẫn là như thế.
Ở trong mắt người khác, đây chính là bất kính, nhưng ở trong mắt Thương Minh, động tác của y chỉ là một loại phòng thủ theo bản năng, có thể trông thấy tay trái của y chậm rãi lướt đi lướt lại trên chuôi kiếm.
Người này chính là đệ nhất nhân trong số năm mươi người ở đây.
Bên trong Thiên La Viện xếp hạng thứ mười một, Mục Thiên, thực lực Kiếm Tông.
- Chưởng viện, loại chuyện này gọi một mình ta tới là được, không cần đám rác rưởi này.
Mục Thiên lắc lư đầu, mang theo khinh thường nói ra, hình thể gầy gò, cộng thêm tiểu động tác lắc đầu, khiến người ta cảm giác tựa như là ngụy quân tử, nhất là tóc, còn dùng thuốc màu nhuộm thành màu trắng.
Mục Thiên nói như thế, trên cơ bản đã đắc tội bốn mươi chín người khác, thế nhưng những người này cũng không nói gì, chỉ cần là người ở bên trong Thiên La Viện đều biết tính cách của Mục Thiên, cho dù là mười vị trí đầu, Mục Thiên đều có loại thái độ này.
Ba Đài đi theo sau lưng Thương Minh, dĩ nhiên cũng chú ý tới Mục Thiên, cảm giác Thiên La Viện đúng là một tồn tại đáng sợ, không thể coi thường.
Nam nhân lắc đầu kia đặc biệt hung hăng càn quấy.
Thương Minh cũng không nói gì, thản nhiên nói:
- Nhiệm vụ lần này khác với lần trước, hiện tại kẻ địch bất minh, nhiều ít? Thực lực gì? Động cơ gây án?
- Thánh Nhân đặc biệt coi trọng chuyện này, cho nên ta cũng hy vọng các ngươi có thể thận trọng lên. Bắt được người khiêu khích Thái Kinh chúng ta. Mục Thiên, trước kia ngươi làm loạn không thành vấn đề, thế nhưng lần này phải dụng tâm, biết không.
- Vâng... chưởng viện.
Mục Thiên yếu ớt nói ra, rõ ràng là trả lời qua loa.
Lần này Thương Minh mang Mục Thiên ra tới, cũng là có dụng tâm của mình.
- Phân tán đến từng địa khu An Khang châu, có biến liền thả tín hiệu.
Thương Minh khẽ quát một tiếng.
- Vâng!
Tất cả mọi người trong nháy mắt xông lên chân trời, phân tán ra, mà Mục Thiên thảnh thơi từ cửa lớn đi ra, thậm chí còn đá bay cửa lớn ra ngoài.
Vô cùng cuồng vọng, nhưng Mục Thiên có vốn liếng cuồng vọng.
- Thái Thú đi nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta là được.
Thương Minh từ tốn nói.
- Ti chức làm sao có thể ngủ, chỉ có bắt lấy ác nhân này, ti chức mới có thể ngủ yên.
Loại lời này, Thương Minh đã nghe nhiều, nghe đến phát ghét, cho nên Ba Đài càng nói như vậy, Thương Minh lại càng ghét.
- Đúng rồi, nội thành không phải còn có một tên Ngân Sắc Nam Nhân sao?
Ba Đài chắp tay nói:
- Đúng vậy, y cũng gia nhập bên trong trận doanh thủ hộ.
- Một tên giặc cỏ cũng có thể được Thái Thú trọng dụng,đúng là được mở rộng tầm mắt,
Ba Đài hoảng hốt, quỳ rạp xuống trước mặt Thương Minh:
- Ti chức cũng hết cách, An Khang châu có thể sử dụng chỉ có y, các viện trưởng đại viện, ti chức không mời nổi, bọn họ đều mặc kệ chuyện này.
- Ngươi nói chuyện này còn phải chờ kiểm chứng, nếu là thật, ta sẽ bẩm báo Thánh Nhân.
- Thương đại nhân anh minh.
- Dạ Côn đâu? Người này nắm giữ Thần Kiếm, hẳn có trách nhiệm này.
Thương Minh nhàn nhạt hỏi.
- Thương đại nhân, mấy ngày nay ti chức rất bận rộn, Dạ viện trưởng làm gì, ti chức không rõ ràng lắm.
Thương Minh nhẹ gật đầu, cũng không nói gì, ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm An Khang châu.
Đây là một buổi tối không có ánh trăng, một cỗ không khí xơ xác tiêu điều bồi hồi trên vùng trời An Khang châu.
Thế nhưng toàn bộ An Khang châu đều là đèn đuốc sáng trưng, nhưng đường đi lại không có một ai. Chỉ có trú quân tuần tra, đạp lên tiếng bước chân nặng nề, còn có người của Thiên La Viện đứng trên hư không.
Mục Thiên đi trên đường lớn thành bắc, trong miệng ngậm một cọng lá liễu, tay trái khoác lên trên chuôi kiếm, đi dạo khắp nơi.
Đột nhiên, một thân ảnh màu đen chợt lóe lên, chuyên này khiến Mục Thiên nhếch lên một tia cười lạnh, trong nháy mắt tan biến ngay tại chỗ.
Ở trên nóc nhà, Đông Tứ đang xem xét bốn phía, không dám dùng công pháp gì, sợ bị người phát hiện.
Nhưng không ngờ, mình vẫn bị phát hiện, là một tên nam nhân ngậm lá liễu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...