Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi hận không thể lập tức tiến lên, an ủi tâm linh yếu ớt của phu quân, ngàn vạn lần không nghĩ tới, phu quân lại nói ra lời như vậy.
- Côn tẩu, bình tĩnh, hiện tại tâm tình của đại ca vô cùng phức tạp, nếu phát hiện mình bị bắt gặp, sẽ vô cùng xấu hổ, đến lúc đó khẳng định sẽ làm ra sự tình không tỉnh táo.
Dạ Tần âm u nói ra, đại ca ưu tú, sau lưng lại có loại tâm tính này, nhất định phải nghĩ biện pháp trợ giúp đại ca mới được.
Xem ra mấy ngày nay đại ca là bị mình đâm chọt chỗ đau, cộng thêm tẩu tẩu trách cứ, liền có ý nghĩ như vậy.
Trời ạ.
- Đúng vậy đó Côn tẩu, hiện tại Côn ca đã bắt đầu chê, chuyện này rất không tốt.
- Đại ca đã như vậy, phu quân ngươi mấy ngày nay còn như thế, thật là không nên...
Trưởng Tôn Nhị cũng nhịn không được muốn nói Dạ Tần.
Dạ Tần biểu thị oan uổng, mình căn bản không biết gì cả.
- Đi thôi, chúng ta vẫn nên đi về trước đi, đừng để Côn ca biết chúng ta phát hiện bí mật của hắn.
Gương mặt Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đầy lo lắng, sợ Côn ca nâng đao vung xuống, như vậy thiệt thòi vẫn là các nàng.
Dạ Côn nhìn chiếc nhẫn màu bạc trong tay, thật sự không còn biện pháp nào, chờ Đông Tứ và Đát Từ trở lại hẵng nói đi.
Quay đầu nhìn một chút, miệng tiểu tử Phong Điền kia vẫn khá kín, kém chút đã bị phát hiện.
Nếu để cho đệ đệ biết, khẳng định sẽ lại u buồn, dù sao thực lực đại ca quá cường hãn, không thể không dùng loại phương thức này xuất hiện được.
Bất quá nơi này quả thật có chút không ổn, vẫn là chuyển sang nơi khác đi.
Giờ tý đã qua, Dạ Côn vẫn không đợi được Đông Tứ và Đát Từ trở về, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, mí mắt đều sắp chống đỡ không nổi.
Ban đêm rét lạnh, không có gì dễ chịu bằng chuyện ôm thê tử ngủ.
Đột nhiên, Đông Tứ và Đát Từ xuất hiện ở bên cạnh Dạ Côn.
- Lão sư.
Dạ Côn xem vẻ mặt hai người liền biết, đoán chừng không có trò vui.
- Chưa bắt được người?
- Buổi tối hôm nay rất an tĩnh, học sinh cũng không có phát hiện manh mối gì.
Đát Từ cung kính nói ra.
- Lão sư, xem ra tặc nhân có phòng bị, cho nên không dám tới.
Đông Tứ bổ sung một câu.
Dạ Côn ngáp một cái, nhớ tới chuyện chiếc nhẫn màu bạc:
- Lão sư rất muốn hỏi các ngươi một chuyện.
- Mời lão sư nói.
Đông Tứ và Đát Từ chắp tay hỏi, thái độ ngay ngắn thẳng tắp.
Dạ Côn duỗi ngón tay ra nghiêm túc hỏi:
- Khẩu lệnh đến cùng là gì!!!
Đông Tứ và Đát Từ nghe xong sững sờ, Đát Từ thấp giọng nói ra:
- Không phải đặt theo ý lão sư sao?
- Ý của ta? Vậy các ngươi nói một chút, ý của ta là gì?
Dạ Côn buồn bực, bọn họ lại còn nói là dựa theo ý của mình, thật quá hiếu kỳ, muốn nhìn xem các ngươi hiểu ý của ta ra sao.
Đông Tứ ngốc ngốc nói ra:
- Biến thân đi đi, lão sư đã nói như thế.
- Biến thân đi đi?
Dạ Côn sợ ngây người.
Nhưng mà vừa mới dứt lời, chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay lập tức phát ra ánh sáng mỏng manh, mà Côn ca thật biến thân.
Một bộ khôi giáp màu bạc, áo choàng màu đỏ tươi, còn có tóc hoa dài nhu thuận.
Trọng điểm là kiểu dáng bộ khôi giáp này đúng là soái nổ, so với bộ áo giáp trước kia của Dạ Côn, căn bản là một trời một vực.
Phóng nhãn xem xét, cho dù Côn ca ngồi cũng có thể tỏa ra sát ý hùng hậu.
Nhìn thấy lão sư biến thân, Đông Tứ và Đát Từ trực tiếp nghiêng thân biểu thị kính ý.
Dạ Côn cúi đầu nhìn một chút, nha, không tệ nha.
Trang bị thoạt nhìn vẫn rất sắc bén, dọa người, đầu rồng này làm giống như thật vậy, tay nghề cao siêu nha.
Nếu như đi ra ngoài, còn không phải sẽ chìm trong tiếng hoan hô hay sao.
Xem ra hai tên học sinh này làm trang bị vẫn được, Côn ca ta liền không truy cứu chuyện này.
Nhưng thật bội phục suy nghĩ của bọn họ, biến thân đi đi, cùng lắm là như thế, trang bị dọa người thế này, có thể biến thân thành đi đi.
Cất kỹ trang bị, Dạ Côn vỗ vỗ bả vai của hai người cười nói:
- Làm không tệ, lão sư rất thích.
Có thể được lão sư tán dương, đó chính là quang vinh của mình, loại cảm giác này quá tốt.
- Lão sư ưa thích, đó là vinh quang của chúng ta.
- Bất quá, tóc này? Chẳng lẽ là của các ngươi?
Nói đến tóc, phảng phất nâng lên chuyện thương tâm, Đông Tứ và Đát Từ hơi hơi cúi đầu, phảng phất đang cho lão sư xem, ngươi nhìn, lại bắt đầu mọc.
Chuyện này phảng phất đã chạm tới chuyện thương tâm của Côn ca.
- Đi về nghỉ ngơi đi.
Dạ Côn thở thật dài, chuẩn bị về nghỉ ngơi.
Rất khó hiểu, rõ ràng là chuyện thương tâm của mình, làm sao biến thành lão sư thở dài.
Rất nhanh, Dạ Côn đã đi đến trước cửa phòng, ngọn đèn dầu bên trong vẫn sáng, các nàng còn chưa ngủ sao?
Phải dùng thái độ gì đi vào đây?
Trước đó còn chửi mắng các nàng một chầu, hay là kiên cường một chút, đừng cho các nàng cảm giác mình dễ nói chuyện, thành thật một chút.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, rốt cục đẩy cửa đi vào.
Biết tâm tình của Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi lúc này không? Thấy phu quân trở về, xem như yên tâm, nhưng cũng rất đau lòng.
Thế mà đứng ở cửa ra vào điều chỉnh tâm tính, chính là không muốn để cho mình biết chuyện bản thân có bệnh.
Nhìn vẻ mặt này một chút, hiển lộ rõ ràng nam nhân dương cương bá khí, đây nhất định là cố ý, dù sao có nam nhân nào muốn để nữ nhân của mình biết chuyện như vậy.
Cuối cùng đã có thể hiểu được, cưới nhau lâu như vậy, không phải hắn có thể nhịn, mà là không được.
Dạ Côn hồn nhiên không biết trong lòng thê tử đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn biểu lộ đáng thương của thê tử, trong lòng vẫn rất thoải mái.
Biết sai rồi chứ, suốt ngày tung tăng, không biết đang suy nghĩ gì.
- Còn chưa ngủ à.
Dạ Côn trầm giọng hỏi, bộ dáng nam nhân bá khí lập tức hiển lộ rõ ràng.
- Không có phu quân ở bên cạnh, chúng ta không ngủ được.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nũng nịu nói ra, lập tức một trái một phải tựa ở trên vai Côn ca, chỉ số đáng yêu năm sao.
Nhìn một chút, Côn ca làm sao có thể đi theo lối cũ của cha được, đều là giả vờ cho các nàng xem thôi.
- Biết sai rồi sao?
- Ừm, biết sai~
Nha? Hai thê tử của mình uống lộn thuốc sao? Làm sao đột nhiên dễ nói chuyện như vậy?
- Biết sai có thể thay đổi, đó chính là chuyện tốt.
- Phu quân, ngươi đói không? Để Mộ Nhi chuẩn bị chút đồ cho ngươi ăn nhé.
Nói thật, Dạ Côn cũng có chút đói bụng:
- Được.
- Vậy Ly Nhi liền xoa vai cho phu quân.
- Được.
Dạ Côn nói xong liền cảm thấy không thích hợp, hai người này không phải giả đấy chứ? Tốt với mình như vậy?
Nhan Mộ Nhi rất nhanh đã bưng một bát mỳ đến, Dạ Côn nhìn liền chảy nước miếng.
- Phu quân, cẩn thận nóng miệng, được rồi, vẫn để ta tới đi.
Nhan Mộ Nhi thổi nguội, lại đứa đến miệng Dạ Côn.
Hiện tại Côn ca ăn đều không có động đũa.
Xem ra mình phát hỏa với các nàng một lần, liền khiến cho các nàng hiểu được sai lầm của mình, loại giác ngộ này rất cao.
- Thịt kia quá lớn, không ăn.
- Được rồi phu quân.
- Mỳ quá dài, cắn đứt.
- Ừm ~ phu quân.
- Ly Nhi, dùng thêm chút sức, chưa ăn cơm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...