Nhìn An Ngữ Lan đi tới, Dạ Côn mang theo nụ cười người thắng, thời đại này, chỉ cần nguyện ý đi làm, như vậy thì sẽ có cơ hội thành công.
Mấy học viện xung quanh đều thầm mắng Học Viện An Kinh không biết xấu hổ, thế mà đi tìm Học Viện Vô Hư, hiện tại cho dù Học Viện Vô Hư thua cũng không có ảnh hưởng gì cả.
Trọng điểm là, đến lúc đó còn phải tiến hành tỷ thí, Học Viện An Kinh có thể lần nữa điều chỉnh tốt.
Ai thua ai thắng đến lúc đó khó mà nói trước được.
Học Viện Nhật Nguyệt Tưởng Tử Diệc đột nhiên cũng đi tới bên này, chuyện này khiến Phong Điền giật mình, không phải là đến tìm mình đấy chứ.
Lúc Tưởng Tử Diệc đi tới, Phong Điền nhẹ nhàng thở ra, nếu như nàng quả thực tới bắt mình phụ trách, vậy cũng chỉ có thể cố làm, thật là hao tổn tâm trí.
An Ngữ Lan thầm nghĩ Tưởng Tử Diệc xảo quyệt, thế mà hiện tại lại tới. Chắc chắn là muốn ngăn cản mình.
- Dạ viện trưởng, chúc mừng.
Tưởng Tử Diệc chắp tay nói ra, bất quá vẻ mặt vẫn phủ lên một tầng lạnh lẽo như cũ.
- Cùng vui cùng vui.
Dạ Côn cười cười, Tưởng Tử Diệc đương nhiên là không hy vọng thấy mình nhường.
Sau khi Tưởng Tử Diệc nói xong liền nhìn về phía An Ngữ Lan:
- Ngươi cũng qua đây chúc mừng sao?
- Đúng thế.
- Đã chúc mừng chưa?
- Vẫn chưa.
- Vậy thì nhanh đi, sắp bắt đầu rồi.
- Ngươi đứng ở chỗ này không tiện.
- Có cái gì không tiện, không có việc gì.
Tưởng Tử Diệc bày ra bộ dáng ngươi không chúc, ta liền không đi, khiến cho An Ngữ Lan tức giận không thôi.
- Dạ viện trưởng. có thể tìm một chỗ nói chuyện riêng không?
Dù sao lão sư đã nói, vẫn phải làm, cho dù mất mặt cũng phải làm.
Tưởng Tử Diệc nha một tiếng:
- Chúc mừng còn tìm chỗ nói chuyện riêng, hai vị tỷ tỷ phải cẩn thận đấy.
Dạ Côn biểu thị, ngươi công kích như thế là không đúng rồi, đẩy ta vào chỗ bất nghĩa, cẩn thận ta thật nhường.
- Hai vị tỷ tỷ đừng hiểu lầm, ta chẳng qua là truyền đạt lời nói của lão sư mà thôi.
Dạ Côn cười nói:
- Có chuyện gì cứ nói đi, không cần gấp gáp.
An Ngữ Lan quyết định chắc chắn:
- Dạ viện trưởng, ngươi đã thắng liên tiếp bảy trận.
Điểm đến là dừng, An Ngữ Lan nghĩ thầm Dạ Côn có thể hiểu.
Thế nhưng Côn ca hiện tại lại giả vờ không hiểu.
- Sau đó thì sao?
Tưởng Tử Diệc đợi An Ngữ Lan nói câu nói kia, sau đó liền chuẩn bị trào phúng.
An Ngữ Lan sầm mặt lại, tên Dạ Côn này là cố ý, muốn để cho mình khó xử.
- Dạ viện trưởng hẳn là hiểu rõ.
- Ai nha, cô nương ngươi đến cùng đang nói cái gì, ta thật không rõ, ta vẫn chờ thắng liên tiếp tám trận đây.
Dạ Côn trong lúc vô tình lại bắt đầu uy hiếp, ngươi không nói đúng không, ta đây liền muốn thắng.
- Xin Dạ viện trưởng giơ cao đánh khẽ!
Dạ Côn sững sờ, rốt cục nói ra.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền ngồi ở phía sau cảm thấy rất có mặt mũi, thấy không? Cho dù Côn ca đi tới An Khang châu, cũng vẫn nổi tiếng như thường.
Ngay cả Học Viện An Kinh đều tới xin Côn ca nhường, giơ cao đánh khẽ.
Quá sung sướng!
Đúng là quá hả giận mà, chảnh cái gì chứ, còn đuổi chúng ta đi, hiện tại biết sai rồi chứ gì.
Tưởng Tử Diệc khinh thường nói ra:
- Thật sự không ngờ nha, Học Viện An Kinh thế mà còn dùng loại thủ đoạn như thế, truyền đi chẳng phải sẽ bị người cười rụng răng sao.
- Tưởng Tử Diệc! Chuyện này không liên quan tới ngươi!
- Làm sao lại không liên quan đến ta, các ngươi đây là đang giở trò sau lưng!
Dạ Côn thấy điệu bộ này, các nàng đều muốn đánh nhau, mấy nữ nhân này thật đúng là rất hung tàn, vẫn là thê tử tốt, lại dính người, lại nũng nịu, còn có thể dỗ ngươi vui vẻ, dễ chịu.
- Được rồi, ta cũng không đáp ứng, xem tâm tình đi.
- Dạ viện trưởng!
An Ngữ Lan khẩn cầu một tiếng.
- Ngươi lại tiếp tục như thế, tâm tình ta không tốt, liền không nhường.
An Ngữ Lan không có cách, hung hăng liếc mắt trừng Tưởng Tử Diệc, lập tức trở lại trận doanh Học Viện An Kinh.
- Thế nào?
Quan Thanh hỏi.
- Hắn nói xem tâm tình.
Quan Thanh dừng một chút:
- Được, ngươi đi nghỉ ngơi đi.
- Vâng, lão sư.
Quan Thanh hướng phía Bùi Thiên chắp tay, chuẩn bị nói chuyện, nhưng Bùi Thiên từ tốn nói:
- Ta đã nghe thấy, không có điếc.
Biết ngay Dạ Côn sẽ không đơn giản đáp ứng như vậy, xem ra phải dùng chút thủ đoạn đặc thù:
- Quan Thanh, bảo học viên kia chuẩn bị một chút đồ tốt.
- Vâng, viện trưởng.
Quan Thanh từ tốn nói.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền lần nữa cười nói:
- Viện trưởng, ngươi thật đúng là không từ thủ đoạn.
- Vì học viện, lại không từ thủ đoạn như thế nào, ta cũng có thể làm ra.
Bùi Thiên trầm giọng nói ra.
Tưởng Tử Diệc trông thấy An Ngữ Lan đi, mình cũng đi trở về, thế nhưng lúc đi ngang qua Phong Điền lại hừ lạnh một tiếng.
Nguyên Chẩn cọ xát Phong Điền:
- Ai nha, bị mỹ nữ hận lên, loại cảm giác này thế nào?
- Cút.
Phong Điền tức giận nói ra, bất quá hiện tại trên người còn lưu lại mùi thơm của Tưởng Tử Diệc, mùi thơm ngát nhàn nhạt rất dễ chịu.
- Ôi ôi ôi, Côn ca Côn tẩu mau nhìn, Phong Điền phát tao.
Mọi người:......
Lúc mọi người ở đây đàm tiếu, một tấm danh sách cuối cùng trên đỉnh đầu Dạ Côn bay ra, Học Viện An Kinh bên kia cũng giống như vậy.
Học Viện Vô Hư: Dạ Côn!
Học Viện An Kinh: Lương Tuấn!
Nguyên bản phân tích sư đang hỗn loạn đột nhiên lên tinh thần, dùng âm thanh cao vút hô.
- Dạ Côn! Học Viện Vô Hư Dạ Côn cuối cùng đã lên sàn! Đây chính là một trận chiến đấu cấp độ sử thi! Thân là viện trưởng Học Viện Vô Hư, Dạ Côn đến cùng sẽ dùng dạng tư thái gì đạt được thắng lợi? Chúng ta cùng rửa mắt đợi đi!
Bùi Thiên đột nhiên rất muốn giết chết cái tên phân tích sư này!
- Học Viện An Kinh lần này đã nguy hiểm! Nếu như không thắng được, làm mất đi danh ngạch! Vậy liền trở thành một vết bẩn trong lịch sử Học Viện An Kinh! Sẽ nhận đả kích nặng nề!
Bùi Thiên hướng Quan Thanh phía sau lưng trầm giọng nói ra:
- Tìm người thủ tiêu y!
- Viện trưởng, người này cũng không thể thủ tiêu, phụ hoàng rất thích nghe y phân tích.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền nhắc nhở một thoáng, nếu ngươi thủ tiêu y, vậy chính là muốn trở mặt với Thánh Nhân.
Bùi Thiên cảm giác mình sắp bạo phát, sự ổn trọng đã sắp không chống đỡ nổi nữa, nhất là nghe thấy tên phân tích sư kia nói, đúng là lửa giận ngút trời.
Dạ Côn đứng dậy, sờ lên đầu Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi, Nhan Mộ Nhi tựa như một con mèo nhỏ, híp con ngươi, hưởng thụ lấy vuốt ve, Diệp Ly cho ánh mắt khích lệ, phu quân phải cố gắng lên nha.
- Đại ca, liên thắng tám trận!
- Côn ca, phải thắng xinh đẹp!
- Không thành vấn đề!
Dạ Côn nhảy lên, vững vàng đứng trên đài luận võ.
Lương Tuấn cũng xuất hiện ở cách đó không xa.
Có thể xuất hiện ở đây, vậy cũng là Kiếm Sư ngàn dặm mới tìm được một, mặc dù bộ dáng Lương Tuấn thoạt nhìn có chút ngu ngơ, thậm chí giống như có chút thẹn thùng, người thành thật chính là như vậy, Dạ Côn nhớ trước kia mình cũng là như vậy, có thể là bị thê tử làm hư.
- Học Viện Vô Hư Dạ Côn, thỉnh giáo.
- Học Viện An Kinh Lương Tuấn, thỉnh giáo.
Dạ Côn nhìn về phía chủ vị, ánh mắt Bùi Thiên vừa vặn cũng nhìn lại.
Một chút thái độ cầu người cũng không có, còn muốn Côn ca ta nhường, không có khả năng!
Lúc này Dạ Tần có chút lo lắng:
- Đại ca trước kia rất khát vọng tu luyện, nhưng từ sau khi trải qua chuyện ở Mê Vụ Sâm Lâm, đại ca liền khuông muốn tu luyện, mặc dù đại ca lý luận uyên bác, nhưng cuối cùng không có thực chiến qua, thật khiến người ta lo lắng không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...