Nghe nói như thế, Dạ Côn cũng cảm thấy quan hệ giữa Đạo Đức Tử cùng Bùi Thiên không tốt.
Nhưng Đạo Đức Tử là Pháp Đạo đệ nhất nhân, Bùi Thiên viện trưởng dám chọc? Có chút kì quái nha.
- Quan Thanh còn trẻ, cần phải ma luyện nhiều hơn.
Bùi Thiên chắp tay nhẹ nói ra.
Đạo Đức Tử nhìn động tác Bùi Thiên, cười cười không nói gì, vô cùng không nể mặt mũi, mà Bùi Thiên thu hồi động tác, cũng không nhìn thấy một chút khó chịu nào.
Chuyện này khiến Dạ Côn cảm thấy quá kỳ quái, quan hệ có chút phức tạp.
- Đi thôi, đều đứng ở cửa ra vào làm gì.
Đạo Đức Tử chống đỡ quải trượng đi đến chỗ sâu trong hành lang gấp khúc, nhìn mọi ngươi xung quanh.
Đoàn người đi theo, ở trước mặt Pháp Đạo đệ nhất nhân, Dạ Chiếu cùng Dạ Thiếu Long cũng không dám làm càn, Du Lương Hiên từ đầu tới đuôi không nói một câu, người này chỉ đợi nói trúng tim đen, cũng không nói nhảm.
Dạ Côn tưởng rằng học viện của mình tương đối nhỏ, dù sao lúc ở trước cửa, tường vây rộng như thế, bên trong chỉ có vài khoảnh đất cát.
Nhưng...
Dạ Côn rất nhanh liền ý thức được mình sai lầm, học viện rất lớn! Rất lớn! Rất lớn!
Đoàn người đi chừng nửa canh giờ, cuối cùng mới đi tới hậu viện của học viện.
Một cây cổ thụ đứng sừng sững ở trung ương, trên cành có vô số dây leo quấn quanh nóc nhà, ánh nắng đều bị cây mây ngăn cản gần hết, chỉ có một vài tia nắng xuyên thấu qua khe hở chiếu xuống mặt đất.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, hậu viện này âm khí rất nặng nha.
Nhất là cái cây này, vừa nhìn đã thấy sợ rồi.
- Cổ Sâm Thụ có dấu hiệu sinh trưởng.
Đạo Đức Tử ngước nhìn Cổ Sâm Thụ, ánh mắt hơi trầm trọng.
Quan Thanh chắp tay nói ra:
- Lão sư, Cổ Sâm Thụ đã khô cạn.
Đạo Đức Tử sửng sốt một chút, miễn cưỡng cười nói:
- Người đã già, đã sinh ra ảo giác.
Dạ Côn muốn hỏi đây cà cây gì? Sao cảm thấy Đạo Đức Tử có chút kỳ quái nhỉ?
Ở phía sau Cổ Sâm Thụ có một cái giếng.
Mọi người đi đến phía sau Cổ Sâm Thụ, Dạ Côn nhìn cái giếng đen kịt kia liền cảm thấy cả người không thoải mái, tạo hình kinh dị thật.
Lâu rồi không có ai nhảy đi.
- Dạ Côn.
Đạo Đức Tử nhẹ giọng kêu.
Dạ Côn chắp tay nói:
- Đạo Đức Tử tiền bối.
- Dưới đáy giếng có ba con hung thú, thật lâu trước đây dùng để sát hạch đệ tử, hiện tại biến thành sát hạch viện trưởng, ba con hung thú lần lượt là Ngân Cổ Câu, Huyền Đế Nghĩ, Hỏa Liệt Chu, đều là dã thú huyền giai, không có thực lực Kiếm Đế, sợ rằng sẽ bị giết chết, Dạ Côn, ngươi nghĩ kỹ chưa?
Đạo Đức Tử trầm giọng hỏi thăm.
Đều đã đến lúc này, chẳng lẽ còn nói không đi sao, cái bức này cũng đã trang, cho dù đớp phân cũng phải lắp xuống...
Thực sự không được liền dùng phương pháp của Đát Từ đi, dùng chân thiện mỹ cảm động mấy con hung thú kia.
Thật đúng là xem hung thú đều là đồ đần độn.
Nếu quả thật hết cách thì đành bại lộ thực lực vậy, chuyện này sẽ khiến người ta trợn tròn mắt, bất quá bị thương vẫn là đệ đệ đáng thương.
Dạ Thiếu Long nhịn không được nói ra:
- Tốt nhất đừng đi, sẽ chết.
- Đúng vậy đó chất nhi, phải suy nghĩ cho kỹ, đây cũng không phải chuyện đùa, nếu ngươi có mệnh hệ gì, vậy đại ca phải làm sao, ngày ngày trong nhà lấy nước mắt rửa mặt.
Dạ Chiếu thế mà đau nhức hô lên, đúng là đã làm khó y.
Nhưng vào đúng lúc này, lại có một tiếng ngựa hí vang lên.
Dạ Côn nhìn lại phía sau, trên bầu trời có một đầu ngựa trắng đang giương cánh, tản ra ánh sáng sinh động.
Là Bạch Ngọc Mã!
Người nào trang bức như vậy? Côn ca ta chỉ đi sát hạch mà thôi, làm sao đại nhân vật đều cảm thấy hứng thú như vậy, nhất định phải chạy tới kéo một đợt cừu hận trong lòng mới dễ chịu một chút sao?
Đúng thật là không hiểu được suy nghĩ của những người này, Côn ca ta thoạt nhìn dễ khi dễ như vậy sao?
Trong lúc Dạ Côn đang nhìn chiếc xe ngựa bay đến.
Đột nhiên một bóng người vén rèm lên, đứng dậy.
Dạ Côn ánh mắt co lại một chút.
Thế nào lại là...
Cha!
Nhìn tư thế chống nạnh của cha một chút, còn có ánh mắt nhìn từ trên xuống, hoàn toàn xem thường hết thảy.
Luận trang bức, cha vẫn là tiền bối a!
Trong lúc Dạ Côn đang cảm thán lão cha thật ngưu bức, cha liền hét thảm một tiếng, rớt xuống...
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái.
Chỉ thấy mẫu thân đi ra, sau đó dùng giọng điệu yêu chiều hô to:
- Côn Côn ~
Dạ Côn:......
Mẫu thân à, có thể đừng gọi là Côn Côn hay không, nơi này có rất nhiều người, không thể gọi cái tên khác sao...
Gọi như vậy sẽ khiến Côn ca ta giống như một đứa bé vây.
Dạ Côn còn chưa cảm thán xong, chỉ thấy hai bóng người đẹp tiếp tục xông ra, giọng dịu dàng hô:
- Côn Côn ~
Trên trán Dạ Côn đều xuất hiện hắc tuyến, hai cô nàng này thế mà học mẫu thân hô.
Các ngươi rốt cuộc muốn làm vợ ta, hay là muốn làm mẹ ta?!
Bạch Ngọc Mã vững vàng hạ xuống phía sau không xa, Đông Môn Mộng nhảy xuống, trong lúc Dạ Côn còn đang nây người, ôm chặt lấy.
- Côn Côn! Chuyện lớn như vậy thế mà không nói cho mẫu thân biết! Ngươi nói ngươi có đáng đánh hay không!
Đông Môn Mộng giận đến vỗ lưng Dạ Côn, chẳng qua là khí lực rất nhỏ, chính là "mẫu thân thức - nũng nịu".
Dạ Côn có chút ngổn ngang, tới quá đột nhiên.
- Mẫu thân, con không muốn làm mọi người lo lắng.
Dạ Côn nhẹ nói ra, trong lòng vẫn rất ấm áp, không có gì sánh bằng một gia đình tốt cả.
- Tiểu tử thúi! Thế mà không nói cho ta nghe! Một mình chạy tới!
Dạ Minh rơi xuống rốt cục chạy tới, kiểu tóc thế mà không chút ngổn ngang, không hổ là lão cha.
- Đại ca, ngươi đúng là không được, lại gạt ta!!!
Dạ Tần cũng từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Vẻ mặt Dạ Côn vô cùng nghi hoặc, đến cùng là ai nói cho phụ mẫu biết?
- Côn Côn ~
- Côn Côn ~
Nghe thấy tiếng hô nũng nịu của thê tử, lông tơ Dạ Côn đều dựng đứng cả lên, chưa kịp né tránh đã bị thê tử ôm vào.
- Gọi phu quân.
- Anh anh anh ~
- ......
Mọi người Dạ gia đến, khiến đoàn người bên cạnh có chút trầm nặng.
Thoát khỏi vòng tay của thê tử, Dạ Côn hướng phía phụ mẫu chắp tay:
- Cha, mẹ, con phải đi hoàn thành viện trưởng sát hạch.
Đông Môn Mộng đột nhiên bảo Dạ Côn đi qua, Dạ Côn nghi hoặc đi đến bên cạnh mẫu thân.
Chỉ thấy Đông Môn Mộng đột nhiên lấy ra một kiện áo bào.
Lúc xuất hiện ở trong mắt mọi người, ánh sáng kim sắc kia dường như muốn chiếu sạ ánh nắng trở về.
Đạo Đức Tử lộ ra vẻ kinh ngạc tán thán:
- Chẳng lẽ đây là...
- Không sai, Kim Lũ Bào.
Đông Môn Mộng từ tốn nói, trực tiếp khoác lên người Dạ Côn đang mộng bức.
Kim Lũ Bào hiện lên màu vàng kim, tản ra ánh vàng chói mắt, quan trọng nhất chính là có thể ẩn tàng khí tức.
Mặc Kim Lũ Bào vào, cho dù đánh lén Kiếm Đế, chỉ cần thực lực đủ, liền tuyệt đối có thể tạo thành tổn thương.
Trong những trận quyết đấu, tác dụng của Kim Lũ Bào thực sự quá lớn, cảm giác còn có hiệu quả gây mù.
- Đây chính là Kim Lũ Bào?!
Bùi Thiên trầm giọng nói ra, nghe nói qua có một kiện áo bào như vậy, nhưng đây quả thật là lần đầu nhìn thấy.
Quan Thanh cũng kinh ngạc tán thán.
Đương nhiên còn có châu trưởng Ký Văn Sơn, tuy là châu trưởng nhưng cũng chưa từng thấy qua vật phẩm trâm quý như thế.
Trương Cẩn khá là bình tĩnh, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Ba Đài cũng như vậy.
Dạ Chiếu cùng Dạ Thiếu Long đều không nói.
Cũng không có quy định không cho phép mang mang đồ vào, dù sao bước lên đỉnh, có người nào không chuẩn bị đầy đủ đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...