Chỉ thấy Nhan Mộ Nhi ngửi ngửi, biểu lộ vô cùng nghiêm túc.
Diệp Ly nhìn thấy một mặt mộng bức.
Dạ Côn nghiêm túc nói ra:
- Không phải ta thả.
Nhan Mộ Nhi nhẹ gật đầu:
- Hẳn là tỷ tỷ thả, còn có mùi cá tanh nồng đậm, hai chúng ta cũng không ăn cá.
Diệp Ly:...
Chuyện này ngươi cũng có thể đoán? Thế mà còn ngửi thản nhiên như thế, ngay cả phu quân đều rất chắm chú.
Hai người các ngươi đúng là...
- Ta đã nói mà, không phải ta thả, Ly Nhi nàng thế mà ở trong chăn đánh rắm, nếu không phải Mộ Nhi cẩn thận, chỉ sợ đã trách lầm ta.
Nhan Mộ Nhi cảm thấy có chút kỳ quái.
Diệp Ly đã cười đến phát khóc ở trong ngực Dạ Côn.
Nhan Mộ Nhi cắt một tiếng, nhịn không được nói ra:
- Phu quân, ngươi xem tỷ tỷ thật kỳ quái ~
- Đúng vậy, làm chuyện xấu còn vui vẻ như vậy.
- Phu quân đừng để ý tỷ tỷ, chúng ta đi ngủ.
- Vẫn là Mộ Nhi nghe lời.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...
Diệp Ly đều sắp cười sặc, các ngươi là muốn làm ta chết cười phải không...
Ở bên trong tiếng cười duyên của Diệp Ly, Dạ Côn cũng chậm rãi ngủ, chuyện ngày mai, ngày mai tính.
Sáng sớm, một tia nắng mặt trời ấm áp chiết xạ vào nhà, bên tai vang lên tiếng chim chóc hót vui vẻ.
Dạ Côn mở mắt, lập tức nhìn về phía Ly Nhi bên phải, quả nhiên bả vai đã bị nước miếng làm ướt.
Sao không đổi được thói quen ngủ chảy nước miếng này cơ chứ... nhìn Mộ Nhi ngủ rất ngoan ngoãn kia, giống như một con mèo vậy, cuộn lại ở bên cạnh mình.
Bất quá hôm nay có chuyện quan trọng phải làm, hơn nữa còn phải vụng trộm đi.
Dạ Côn nhẹ nhàng rút tay ra, hai tay bị các nàng gối lên có chút tê, cổ các nàng không nhức sao?
Bất đắc dĩ, Dạ Côn đi xuống giường, mặc áo bào vào rồi lặng lẽ mở cửa ra ngoài.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đồng thời mở mắt ra nhìn đối phương, sau đó yêu kiều hừ một tiếng, lưng tựa lưng tiếp tục ngủ.
Lần lưng tựa lưng này giống như lúc trước, ngươi phốc một thoáng, ta phốc một thoáng, rất sung sướng.
Dạ Côn còn đi chưa được mấy bước, đã nhìn thấy Đông Tứ và Đát Từ tựa hồ đang chờ mình.
Thế nhưng bọn họ...
Tại sao bọn họ lại biến thành đầu trọc rồi!
Các ngươi lại không biết trân quý tóc của mình như thế, Côn ca ta muốn trân quý nhưng lại không được đây, các ngươi có xứng đáng với vạn sợi tóc xanh trên đầu mình không?
Đông Tứ và Đát Từ cũng là vì lão sư, được rồi... kỳ thật đêm qua phát sinh chuyện không thể đệ lộ ra ngoài.
- Tóc của các ngươi?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
- Làm đệ tử của lão sư, tóc của chúng ta quá dài.
Thế mà ở trước mặt lão sư tú tóc!
- Cho nên chúng ta quyết định từ bỏ.
Thế mà ở trước mặt Côn ca lãng phí tóc!
Sắc mặt Dạ Côn càng ngày càng đen, nhưng mà Đông Tứ và Đát Từ một mặt hoang mang, mình cũng học theo lão sư để đầu trọc, sao lão sư lại không vui.
- Lão sư, đã dựa theo yêu cầu của ngài chuẩn bị.
Trong lòng bàn tay Đát Từ có một chiếc nhẫn màu bạc, rất là tinh mỹ.
Dạ Côn dĩ nhiên biết đây là cái gì, nhẫn trữ vật, là thứ vô cùng hiếm có, hàng cao cấp.
Vẫn luôn muốn tìm một cái, dù sao cũng khá thuận tiện.
- Đều ở bên trong?
- Lão sư chỉ cần hô một tiếng, biến thân! Trang bị liền sẽ tự động mặc lên người.
Đông Tứ và Đát Từ cũng rất nhọc lòng a.
- Biến thân???
Dạ Côn biểu lộ như vậy (⊙_⊙)?
- Lão sư, có vấn đề gì không?
- Có thể thay từ hay không.
- Có thể, lão sư cứ nói, ta sẽ giúp ngài đổi lại.
Dạ Côn sờ lên cái cằm, lập tức vỗ tay một cái, sau đó trầm giọng nói ra:
- Ác ma thức tỉnh từ trong giấc ngủ, ánh sáng nhân từ chiếu rọi đại địa, ta đến, các ngươi vong, biến thân đi, Ngân Sắc Nam Nhân!
Đông Tứ và Đát Từ biểu lộ là như vậy (๑°⌓°๑).
Nhìn biểu lộ của hai người, Dạ Côn nhàn nhạt hỏi:
- Không được ư?
Đông Tứ nuốt một ngụm nước bọt:
- Lão sư, không phải là không được, mà là quá dài, tốt nhất bảo trì ở trong ba chữ.
Dạ Côn hơi hơi che cái trán, bất đắc dĩ nói ra:
- Vậy thì thêm đi đi.
Đông Tứ và Đát Từ lần nữa mộng bức, chẳng lẽ lão sư vừa rồi không có nghe rõ à, là ba chữ.
Biến thân đi đi.
Này có bốn chữ rồi.
- Có vấn đề gì sao?
Dạ Côn hỏi.
Vẻ mặt lão sư ngươi bất thiện như vậy, cho dù có vấn đề, chúng ta cũng không dám hỏi.
- Không có vấn đề.
- Vậy thì tốt, hiện tại ta ra ngoài làm việc, lúc ta trở về phải làm xong đấy.
- Vâng, lão sư.
Nhìn bóng lưng lão sư rời đi, Đông Tứ và Đát Từ vẫn không nghĩ ra, biến thân đi đi, khẩu lệnh kỳ quái thật.
Dạ Côn không nói với bất kỳ ai, một mình chạy ra ngoài.
Đi vào trong một cái hẻm nhỏ, Dạ Côn hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất, nếu có người có thể nhìn thấy, lúc này Dạ Côn đang chạy vèo vèo ở trên nóc nhà.
Chỉ trong mấy hơi thở, Dạ Côn đã đi tới thành tây, hiện thân trong ngõ hẻm, sau đó điềm nhiên như không có việc gì đi ra.
Không Tỉnh Bình Khang Phường, Dạ Côn cũng không biết rõ lắm, bất quá khiến Dạ Côn tò mò chính là, địa phương thí luyện viện trưởng vì sao lại nằm ở Bình Khang Phường? Hay là nói, Bình Khang Phường trước kia không phải bộ giáng hiện tại?
Mang theo một chút nghi hoặc, Dạ Côn đi đến Bình Khang Phường.
Mà ở cửa ra vào Bình Khang Phường, lúc này kín người hết chỗ.
Châu trưởng! Thái Thú! Đô Úy tạm thời, thậm chí ngay cả Học Viện An Kinh Bùi Thiên, Quan Thanh đều tới.
Đương nhiên không thể thiếu Dạ Chiếu cùng Dạ Thiếu Long, Du Lương Hiên cũng ở trong đó.
Đại đa số người tới để chế giễu.
Nhưng khi Dạ Côn xuất hiện ở trong ánh mắt của mọi người, không thể không cảm khái một chút, tên Dạ Côn này rất có quyết đoán.
- Côn ca ngưu bức!
- Côn ca cố gắng lên!
Trong đám người, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền la rát cổ họng, hy vọng cuối cùng của huyện Thái Tây chúng ta... Côn ca nhất định phải đứng vững nha!
- Thiếu niên mặc áo trắng kia tên Côn ca sao? Đọc rất thuận miệng đấy.
- Đúng vậy, tuổi còn nhỏ mà đã đến khiêu chiến viện trưởng thí luyện, can đảm lắm.
- Vậy chúng ta cũng tới hô hai tiếng, động viên thiếu niên cố gắng lên.
- Đi.
- Côn ca cố gắng lên!
Không thể không nói, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền rất biết mang tiết tấu, toàn bộ khu vực xung quanh Bình Khang Phường, dần dần đều đang vang lên mấy chữ.
Côn ca cố gắng lên!
Người ở xa cũng không hiểu, chỉ là tham gia náo nhiệt với mọi người.
Bốn chữ này phảng phất xông phá Vân Tiêu, rung động lòng người.
Dạ Côn đều bị cảm động, những người xa lạ này thật tốt.
Mà gương mặt Dạ Thiếu Long khinh miệt, hừ một tiếng.
Dạ Chiếu cũng duy trì biểu lộ bình thường, chờ lúc nữa các ngươi hảo hảo tiễn vị Côn ca này một đoạn đường cuối cùng đi.
Bùi Thiên cùng Quan Thanh nhìn Dạ Côn chậm rãi đi tới, bộ pháp trầm ổn, hô hấp đều đặn, là một người trẻ tuổi không tệ, có thể duy trì trấn định ở dưới tình huống này.
Nhưng mà tất cả mọi người không biết, thời điểm Côn ca ở huyện Thái Tây, đã sớm hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy.
- Dạ Côn, nghĩ kỹ chưa?
Ký Văn Sơn trầm giọng hỏi thăm, đây cũng không phải là chơi đùa, hôm nay nhiều người ở đây giám sát như vậy, muốn qua loa là chuyện không thể nào.
Dạ Côn chắp tay nói ra:
- Châu trưởng đại nhân, ta đã nghĩ thông suốt.
- Tốt! Không hổ là con cháu Dạ gia, phách lực cao minh!
Dạ Chiếu lập tức vỗ tay hô, ánh mắt lộ ra tán thưởng, chẳng qua là chỗ sâu ẩn giấu đi ý cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...