Biểu tình kia của Tử Yên tăng thêm vài phần thần thái, cực kỳ giống một vị thê tử không nhịn được thúc giục, phảng phất đã khai ân để ngươi đến gặp người cũ, đừng được voi đòi tiên.
Ít nhất trong mắt Ba Uyển Thanh chính là như vậy.
Lúc này Ba Uyển Thanh mới chính thức dò xét Tử Yên.
Chỉ mới nhìn sơ qua, mình đã hoàn toàn rơi xuống hạ phong, tướng mạo không tốt bằng nàng, thân phận mình là quả phụ, sau này còn không thể sinh con, thứ duy nhất có thể hơn chính là, mình có một người phụ thân là Thái Thú.
- Nàng là ai?
Ba Uyển Thanh hỏi.
Loại giọng nói này phảng phất như đang chất vấn nam nhân của mình vậy.
- Nửa đêm, một nam một nữ ở cùng một chỗ, Ba cô nương còn không hiểu sao?
Tử Yên thoải mái nói ra.
Ba Uyển Thanh nhìn về phía Dạ Tần, đây nhất định không có khả năng.
Dạ Tần cũng không có nói rõ lí do, đứng dậy nói ra:
- Ta về trước, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.
- Nàng rốt cuộc là ai?!
Ba Uyển Thanh đột nhiên trở nên kích động, phảng phất Dạ Tần làm chuyện gì có lỗi với nàng vậy.
Cảm giác bản thân mình làm chuyện xấu là lẽ phải, mà Dạ Tần làm, đó chính là chuyện thương thiên hại lí.
Dạ Tần im lặng nhìn về phía Ba Uyển Thanh, từ tốn nói:
- Lúc ngươi ở cùng với Phan Bình Bình, chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì, chuyện ta làm, không cần giải thích rõ ràng với ngươi, hôm nay đến đây thăm ngươi, chẳng qua là tình nghĩa đồng học ngày xưa, đừng suy nghĩ quá nhiều, bảo trọng thân thể.
Ba Uyển Thanh nghe xong càng kích động, nguyên bản cảm giác Dạ Tần sắp bị mình nói động, đều là bởi vì nữ nhân này!
Ba Uyển Thanh nóng nảy kéo tay Dạ Tần lại, đau khổ cầu khẩn Dạ Tần:
- Ngươi đừng đi có được không, từ nhỏ chúng ta đã ở cùng nhau, mấy năm này ta bị lu mờ tâm trí, làm chuyện có lỗi với ngươi, ta sẽ thay đổi, cầu ngươi Dạ Tần, hiện tại ta chỉ có ngươi.
- Một lần thất tín, vạn lần bất tin, về sau gặp mặt gật đầu là được.
Lời nói của Dạ Tần hết sức đơn giản, sau này sẽ là sơ giao.
- Không! Dạ Tần! Ngươi không thể nhẫn tâm như vậy! Ngươi không thể đối với ta như vậy!!!
Âm thanh của Ba Uyển Thanh vô cùng bén nhọn, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Dạ Tần quay đầu nhìn Ba Uyển Thanh lệ rơi đầy mặt:
- Tối hôm qua ngươi muốn kết thúc quan hệ giữa chúng ta, tối hôm nay, ta cũng muốn kết thúc, như vậy chúng ta đều được tự do.
- Nhất định là nữ nhân này! Dạ Tần! Có phải nàng đẹp hơn ta! Có phải ngươi cảm thấy, ta không thể sinh con cho ngươi, cho nên ngươi liền không cần ta nữa! Nhất định là như vậy! Dạ Tần! Ngươi quá nhẫn tâm!
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Ba Uyển Thanh, Dạ Tần rất đau lòng, thế mà lại nghĩ mình thành loại người như thế, nếu như ban đầu không thay đổi, cho dù toàn thân ngươi không thể động đậy, Dạ Tần ta vẫn sẽ chiếu cố ngươi cả đời.
- Tùy ngươi nghĩ, về sau chiếu cố bản thân thật tốt.
Dạ Tần không muốn nói thêm cái gì, tránh thoát tay Ba Uyển Thanh, đi ra ngoài cửa.
Hai tay Ba Uyển Thanh nắm lấy thành giường, đôi mắt mang theo hung ác cùng thê lương, nghiêm khắc hô:
- Dạ Tần! Ngươi sẽ hối hận! Ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận vì không chọn ta!!!
Tử Yên liếc mắt nhìn Ba Uyển Thanh, lắc đầu, theo Dạ Tần đi ra.
Mà trong phòng bộc phát tiếng thút thít tê tâm liệt phế.
Rời khỏi Ba phủ, Dạ Tần rốt cuộc không còn nghe tiếng Ba Uyển Thanh kêu khóc, trong lòng cũng buông xuống một chút.
- Vừa rồi chỉ cần ngươi gật đầu, Thái Thú chi nữ sẽ là của ngươi.
Tử Yên bên cạnh nhẹ nhàng nói ra, nếu không đề cập đến phẩm cách của Ba Uyển Thanh thì thân phận vẫn ở trước mắt, sự dụ hoặc này không nhỏ.
Dạ Tần khẽ cười một tiếng:
- Trước kia ta cũng cảm thấy, nàng là của ta, nhưng ta quá ngây thơ rồi.
- Nữ nhân giỏi thay đổi.
- Vậy còn ngươi?
Dạ Tần quay đầu hỏi.
Nhìn gương mặt nghiêm túc có chút ngây ngô của Dạ Tần, Tử Yên sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười nói:
- Ta là nữ tử hoa lâu, giỏi thay đổi chính là bát ăn cơm của ta.
- Tử Yên cô nương, ngươi thật rất đặc biệt, hôm nay cảm ơn ngươi đã theo ta.
- Để bảo đáp, có phải ngươi nên tiễn ta về nhà hay không?
- Được.
Dạ Tần sảng khoái đáp ứng, đây là chuyện phải làm.
Tử Yên cười duyên một tiếng:
- Quả nhiên không sai, nam nhân phải trưởng thành ở trong vòng tay nữ nhân, ha ha ha ~
Dạ Tần:......
Hai người ở dưới ánh trăng dạo bước, đều không có nói chuyện với nhau, lúc này vô thanh thắng hữu thanh.
Đi qua hai con đường, đã đến nhà Tử Yên, không phải rất lớn, nhưng muốn mua nhà ở thành đông, cũng phải tốn một số tiền không nhỏ.
- Đi xa như vậy, khát nước rồi, vào trong uống một ngụm trà đi.
- Không khát.
Tử Yên hơi cắn môi một cái, nói lần nữa:
- Ta ở nhà một mình, có chút sợ hãi ~
- Hay là ta đưa ngươi đến chỗ phụ mẫu?
Tử Yên:......
Nhưng mà Dạ Tần còn bổ sung một câu:
- Vậy ngươi trước kia ở chỗ này, làm sao không sợ?
Tử Yên:......
- Ta đột nhiên muốn ăn một chút gì, thật đói... bên kia có cửa tiệm, hình như còn chưa đóng cửa.
- Không được, ta đã đáp ứng với đại ca phải về sớm một chút, bằng không thì mẫu thân sẽ tới bắt ta.
Tử Yên:......
Tử Yên hung hăng dậm chân, mở cửa vào nhà, còn hung hăng đóng sầm cửa lại.
Dạ Tần đều run run một thoáng, nữ hài tử hoa lâu dễ phát hỏa như vậy sao...
Ầm!
Cửa lại bị bạo lực mở ra.
Cửa: Ta là tốt nam a.
- Dạ Tần! Ngươi thế này sẽ không có thê tử!
Ầm!
Cửa lại bị bạo lực đóng lại.
Dạ Tần liền buồn bực, chuyện này có quan hệ gì với thê tử sao? Không phải ta còn có đại ca ư?
Về nhà ~
Tử Yên phía sau cửa nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa, đột nhiên cười một tiếng, thế mà lại bị một đứa bé chọc giận.
Ngẫm lại thật đúng là không nên, bất quá tiểu tử Dạ Tần này, quả thật rất thú vị.
Khiến sinh hoạt chết lặng có chút màu sắc.
Dạ Tần phát hiện, nhà của mình thế mà chỉ cách mấy con phố, ở rất gần Tử Yên cô nương.
- Thiếu gia về nhà rồi ~
Hộ vệ trước cổng hô lớn một tiếng, giống như sợ người khác không nghe thấy vậy.
Dạ Tần cảm thấy, cha nên ít làm mấy chuyện lòe loẹt này đi thì hơn.
Đi vào trong nhà, bên trong thế mà đen kịt, không có một chút ánh sáng, chẳng lẽ đều đã ngủ rồi?
Trong lúc Dạ Tần chuẩn bị đi qua chính đường, đột nhiên ánh nến bên trong sáng lên.
Phốc phốc phốc!!!
Dạ Tần giật nảy mình, đêm hôm khuya khoắt làm mấy chuyện này rất đáng sợ đó.
Nhưng mà dọa người hơn chính là, trong đại sảnh, biểu lộ của mọi người rất kinh dị, giống như lệ quỷ tới đòi mạng vậy.
- Vừa đi đâu!
Dạ Minh trầm giọng quát.
Dạ Tần tranh thủ thời gian chạy đến nội đường, chắp tay nói ra:
- Cha, con đã nói với đại ca, chỉ đến thăm Ba Uyển Thanh một chút.
- Sau đó thì sao?
Đông Môn Mộng chất vấn.
- Sau đó... sau đó...
Dạ Tần len lén liếc nhìn đại ca, cầu nhắc nhở a.
Nhưng mà Đông Môn Mộng khẽ quát một tiếng:
- Nhìn đại ca con làm gì?
Dạ Tần lập tức cúi đầu.
- Sau đó liền trở lại.
- Đánh rắm! Lão tử vừa mới trở về không lâu, đã nhìn thấy ngươi và Tử Yên cô nương kia ở cùng với nhau!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...