“Tiểu Nhiên lưu lại ăn cơm đi.” Đỗ Dĩnh Phàm thân mặc tạp dề nói với Từ Dịch Nhiên. Cái tạp dề này là Lục Nhất Minh hai ngày trước mới mua, nói là để khuyến khích anh nấu cơm nhiều hơn. Hơn nữa lại còn là màu hồng phấn.
“Đúng vậy, Tiểu Nhiên nhi, lưu lại ăn cơm đi, Dĩnh Phàm mua thức ăn rất ngon, hôm nay đích thân xuống bếp đấy.”
“Đỗ Dĩnh Phàm xuống bếp !! Tôi rất muốn ăn ! Hắn hiếm lắm mới thấy xuống bếp nha !”
“Đúng vậy. Cho nên ở lại cùng ăn đi.”
“Không được a. Hôm qua đã phiền thầy Diệp chiếu cố cả đêm, nói như thế nào cũng phải mời anh ta một bữa cơm. Tôi đã nói trưa nay mời anh ta ăn cơm rồi.” Từ Dịch Nhiên vô cùng tiếc nuối. Đỗ Dĩnh Phàm rất ít khi xuống bếp, mà trù nghệ thì so với đầu bếp chuyên nghiệp chỉ có hơn chứ không có kém nha ! Nghe nói trước đây, Lục Nhất Minh là vì một bữa cơm mà rơi vào tay giặc !
“Không nói nữa. Cũng không còn sớm, tôi phải quay về ký túc xá tắm rửa một cái. Còn phải thay quần áo, một thân toàn mùi rượu.” Từ Dịch Nhiên cầm chìa khóa vội vã ra cửa.
“Chậm một chút, trên đường cẩn thận.” Nhìn Từ Dịch Nhiên hấp tấp rời đi, Lục Nhất Minh hướng cậu dặn dò.
“Ừ, biết rồi.”
Từ Dịch Nhiên quay lại ký túc xá, tắm giặt, thay quần áo xong xuôi, mới nhìn thời gian. Đã đến giờ cơm trưa rồi.
Lấy điện thoại gọi cho Diệp Lạc.
“Alo, thầy Diệp. Thầy ở đâu ?”
“Tôi còn ở ký túc xá.”
“Em ở cồng trường chờ thầy nhé.”
“Được. Tôi lập tức xuống.”
Cúp máy, Từ Dịch Nhiên liền đi đến cổng trường. Ký túc xá của bọn họ cách cổng trường khá gần nên lúc Từ Dịch Nhiên đến nơi còn chưa thấy Diệp Lạc.
Đến khi Từ Dịch Nhiên bắt đầu cảm thấy buồn chán, lôi điện thoại ra nghịch, đột nhiên có một bóng người chắn trước mặt.
“Chờ lâu chưa ?”
“Không lâu, em mới đến. Đi thôi.”
Từ Dịch Nhiên cất điện thoại vào túi, cùng sóng vai với Diệp Lạc.
“Thầy thích ăn món cay Tứ Xuyên không ?”
“Chưa từng ăn qua. Nhưng cay một chút thì có thể được.”
“Gần đây có một quán món Tứ Xuyên, em lần trước mới đi ăn thử, hương vị vô cùng đặc biệt. Chính là rất cay. Ban đầu định giới thiệu cho thầy. Ách, vậy chúng ta đi ăn cái khác đi.”
“Không sao, đi ăn ở đấy đi. Tôi chưa từng ăn qua, vừa khéo thử một lần. Dẫn đường đi.”
“Thầy chắc chứ ? Rất cay đấy.” Từ Dịch Nhiên nghiêng đầu nhìn Diệp Lạc.
“Đừng nhiều lời, đi thôi.”
Từ Dịch Nhiên trông người kia vì cay mà mặt mũi đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh, liền che miệng cười cười.
“Thầy uống nước đi. Em đã nói là rất cay mà.” Từ Dịch Nhiên rót chén nước đẩy qua.
“Thực sự rất cay ! Thế nhưng ăn ngon lắm .”
Mặc dù Diệp Lạc nói như vậy, nhưng lại gần như không cách nào động đũa. Từ Dịch Nhiên lại trái ngược. Cậu thực thích ăn cay, cay đến nỗi chóp mũi đẩy là mồ hôi. Diệp Lạc đưa tới khăn giấy, “Này, lau mồ hôi đi.”
“Vâng, cảm ơn.”
Một bữa ăn cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng Từ Dịch Nhiên ăn rất vui, còn Diệp Lạc không no nổi.
Về đến ký túc xá, Từ Dịch Nhiên liền mở máy tính, lên QQ, xem một loạt tin offline.
Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Tiểu Nhiên nhi, cơm trưa thế nào ?
XXOO : Ăn không tồi.
Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Yêu, sớm như vậy đã trở lại. Ông ăn một mình ? Tôi hỏi là các người, thầy giáo Tiếng Anh kia ý.
XXOO : Tôi dẫn anh ta đi ăn món cay Tứ Xuyên, nhưng anh ta tựa hồ không thể ăn cay…….
Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Ông không phải là dẫn hắn đi quán Tứ Xuyên đó chứ ………Chỗ đó thực sự rất cay…
XXOO : Đúng vậy….. Kết quả là anh ta không ăn được chút nào.
————–
Diệp Lạc Vô Thanh : Ở ?
XXOO : Ừ.
Diệp Lạc Vô Thanh : Hai ngày nay không thấy cậu login, bận nhiều việc sao ?
XXOO : Hắc hắc, hai ngày nay có chút việc.
Diệp Lạc Vô Thanh : Ăn cơm chưa ?
XXOO : Ừ, ăn rồi. Hôm nay buổi trưa cùng thấy giáo dạy Tiếng Anh đó ăn cơm.
Diệp Lạc Vô Thanh : ………..
XXOO : Hử ? Sao vậy ?
Diệp Lạc Vô Thanh : Các người ăn gì ?
XXOO : Tôi dẫn anh ta đi ăn món Tứ Xuyên, nhưng anh ta tựa hồ chưa từng ăn qua.
Diệp Lạc ngồi trước máy tính, nhìn cuộc nói chuyện trên màn hình, không biết là nên cười hay nên khóc, nguyên lai người mà hai người bọn họ nhắc đến lại chính là anh ….. Nghe âm thanh của cậu ta vẫn luôn cảm thấy ngữ điệu rất quen thuộc, nhưng dù sao cũng là nghe qua mạng, thanh âm cũng có ít nhiều thay đổi.
XXOO : Làm sao vậy ?
Diệp Lạc Vô Thanh : Nga, không có gì. Tôi đi vệ sinh……
Sau bữa cơm trưa kia, bao tử của Diệp Lạc đến giờ vẫn đau. Vốn cho rằng chỉ ăn cay một chút thì không sao, ai ngờ về đến ký túc xá, bao tử bắt đầu làm loạn …….
Hoàn chương 17.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...