5. Cái tát ! (10+ nhiều từ bậy bạ =))) + tình tiết tiến triển nhanh như chớp=> Sắp hết =))) )
…..
Trời đã tờ mờ sáng, tôi đang nằm trên giường lạ lẫm, cái đáng sợ hơn cả là cái tên nằm bên cạnh tôi sao trông rất quen, trông giống hắn.
Oh Noooooo…. Tôi nước mắt rơm rớm. Hôm nay khi bố mẹ và bác đang làm việc chăm chỉ ở bên kia thì con đã trở thành một người phụ nữ mất rồi !!
Tôi cứ ngồi thút thít như ma khiến hắn bật tỉnh dậy.
- Cô tỉnh rồi à, thấy chóng mặt lắm không?
- …. - Huhu, anh làm gì tôi rồi, làm gì tôi rồi hả đồ khốn.
- Này, nói gì đi chứ, có đau chỗ nào à?
- …- Hắn ta quan tâm thế này chắc làm gì không phải rồi, huhu, tấm thân trong trắng của con giờ đã bị ô uế mất rồi.
- Này, Hiểu Linh, cô Bị CÂM ĐIẾC từ bao giờ thế hả?
- ….
- Thứ nhất, tôi không rảnh để lằng nhằng với cô, con gái con đứa, chơi bời đêm hôm để mấy thằng nó hi*p cho thì ngồi đấy mà cười, cô may mắn là tôi đi ngang qua đấy không thì giờ cô cũng chẳng ở đây đâu. Thứ hai, phòng cô khóa rồi !- Hắn nói một tràng rồi bỏ ra ngoài, để mặc tôi đờ đẫn trợn tròn mắt ở trên giường.
Tôi về phòng mình, khóa cửa rồi bước vào buồng tắm, mặt vẫn còn đỏ lựng. 12h hắn còn đi đâu chứ. Hắn thật sự quan tâm tới tôi, hắn cho tôi uống thuốc, hắn chờ tôi, hắn cứu tôi. Đứa con gái nào được đối xử như thế mà không động lòng chứ, huống hồ hắn đẹp trai thế.
Tâm trạng này nhất định không được nói ra, nếu không Hiểu Linh tôi sẽ thành cái gì, bảo đi tán hắn cuối cùng lại mê hắn như điếu đổ.
Xuống bàn ăn, tôi chẳng thấy hắn đâu, lòng cứ thấy buồn buồn, hình như khi ta thích một ai đó thì mỗi ngày đều được nhìn thấy người đó là ta lại hạnh phúc không ngừng.
Trời mưa tầm tã, đến chiều rồi vẫn mưa không ngớt..
Tôi rủ con Mi đi tiệm cà phê lần trước xin việc, mời nó cốc trà, coi như “Trả lễ” vụ đi chơi lần trước.
- Đấy, chuyện là thế! - Tôi chép miệng kể cho nó sự việc ngày hôm qua + hôm nay.
- Thằng khốn tóc vàng, hôm nào tao gặp tao phải bẻ gẫy con mẹ nó tay thằng cha ấy.- Nó khí thế hét lên giữa quán, làm tôi dở khóc dở cười.
- Con thần kinh này, nói nhỏ thôi, mày định làm cái loa phóng thanh đấy à?
- Híhí, còn mày nữa, mày với anh ấy thế nào rồi, đã đến mức nào rồi, A, B hay Z, hả hả??
Ôi, đầu cái con bé này không hiểu chứa cái gì nữa.
Tôi ngồi buôn chuyện với nó quên cả trời đất, chỉ đến khi ba nó phone đến thì cuộc tán phét của chúng tôi mới kết thúc.
Hắn lại đến quán như thường lệ, nhưng tôi cảm tưởng như cả thế kỉ rồi mới gặp lại hắn.
Có đôi chút bất ngờ, hắn đi cùng một cô bé xinh như tây. Gì thế này, bình thường chính miệng hắn nói “ Con gái là sinh vật ngu ngốc” cơ mà, sao giờ kiếm đâu ra em gái đẹp thế kia. Đã thế, tôi phải lật bộ mặt coi thường phái nữ của hắn, chờ đấy Tuấn Thành.
- Nước đây.
- Này, cô ăn nói cẩn thận nhá – Tôi chưng hửng vì người nói câu này không phải là hắn mà là con bé kia.
- Kệ đi em, chấp gì nó, xinh thế mà giận là lại xấu giống con bé bồi bàn kia đấy - Hắn liếc đểu tôi.
- Hihi, anh này. Sao lại so sánh đứa xấu xí đấy với em.
Ọe, trời ơi, tai tôi có vấn đề rồi hay sao ấy. Tôi mà xấu thì cô là Thị Nở rồi!
- Này, anh với cái con vịt bầu ngồi cạnh anh ăn nói cẩn thận, đừng có xúc phạm người quá đ…!- Tôi tức không nhịn được hét lên.
Con vịt đấy hất cả cốc nước lạnh toát vào mặt tôi, cổ tôi nghẹn đắng cả lại, ức có ngượng có.
- Sao, thấy tôi nói đúng nên đồng tình à, cách đồng tình của cô hơi khác người đấy. Chẳng hiểu cô xinh bằng ai mà kiêu căng thế, còn anh, Tuấn Thành, anh đúng là có mắt như mù. Cô thì chẳng bằng con đi*m trong mắt tôi.
Bộp
Má tôi bỏng rát.
Hắn tát tôi.
Hắn làm tôi đau.
Chỉ vì một đứa con gái lạ.
Đó là cái tát của người mà tôi không bao giờ muốn.
Tôi chạy ra khỏi cửa hàng, nước mưa lạnh phất vào má , tôi khóc, nhưng có lẽ chẳng ai nhìn thấy.
Cái tát như cứa vào trái tim tôi. Đau, buốt…
Tôi đứng một mình trên con đường ấy.
Con đường nay trắng xóa cả màu mưa…
Đôi lời: tình tiết nhanh như chớp =))) truyện nhạt nhẽo =)))
Tại lâu r mình hông viết nên h chả nhớ tình tiết nữa, xl các bạn TT ^ TT
wattpad dạo này còn không vào đc cơ:(((
Tớ chả đc xem truyện trên này TT ^ TT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...