" Nào! Cụng ly?" Một tên ngồi cạnh hô to " Cụng ly chúc mừng anh chàng trẻ tuổi đã giúp chúng ta "
Bên trong, không khí vui mừng nhộn nhịp, Bạch Hồ cố gắng hoà vào không khí vui mừng cười nhẹ nói " Việc nên làm thôi, không cần khách sáo!"
" Nào! Để tôi chúc cậu một ly!" Tào Kinh nói tay đưa chén rượu lên .
Bạch Hồ cười hì hì nâng chén cụng ly, trong lòng lại cực kì bực bội - cứ uống đi, uống cho thoải mái đi, nốt hôm nay ..
lũ các người sẽ phải trả giá!
Một hồi sau, Bạch Hồ cảm thấy nhức đầu chóng mặt , không lẽ đã say rồi sao.
Cậu muốn đi về, rút điện thoại nhưng mắt và đầu cứ ong ong, chỉ là 1-2 chén rượu nhỏ , sao lại thành thế này? Cậu rút điện thoại gọi cho Cao Uý, nhưng lại nghĩ nếu Cao Uý biết cậu ở đây thì anh ấy chắc chắn sẽ giận tím mặt mất.
Không được.
Tìm số Tứ Bình, cậu ấn gọi.
-----------------------------
" Không xong rồi!" Một nhân viên bên chỗ làm của Cao Uý thốt lên.
Cao Uý nguy hoặc tiến lại gần " hừ!" anh nhìn lên màn hình rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Từ hôm Bạch Hồ nói không cần vệ sĩ, anh đã nửa vực nghi ngờ nhưng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng sáng hôm đó, anh cũng đã nghe được cuộc nói chuyện của Bạch Hồ và một người trong điện thoại, khuôn mặt vui vẻ hiện lên, bố Bạch Hồ đang trong tù, điều gì khiến cậu vui vẻ tới vậy?
Sau hôm đó, nhờ nhân viên kỹ thuật điều tra.
Hoá ra là giả làm nhân viên bên Tào Kinh.
Cao Uý trong lòng giận dữ, đã nói là phải ở nhà, nhưng một chút cũng không tin anh, khi nhân viên tra ra được quán rượu, Cao Uý tức tốc rời đi.
Anh chỉ mong, Bạch Hồ bình yên trở về.
--------------------------
Tứ Bình vừa sấy khô tóc, điện thoại đổ chuông là Bạch Hồ gọi, anh nhấn máy
" Alo?"
Đầu giây bên kia không một tiếng nói nào, anh chỉ nghe loáng thoáng vài từ.
" Đại ca! Để em đưa nó đi!"
" Ừ! Xử lý sạch sẽ!"
Tứ Bình giật mình, Không lẽ nào Bạch Hồ đang gặp nguy hiểm ?
Không được rồi! Tứ Bình gấp gáp mặc quần áo , đến giày cũng xỏ vội nhầm chiếc, một chiếc màu đen, một chiếc màu trắng.
Cũng chẳng thèm đi tất luôn.
Tứ Bình vội lên xe, lao đi như tên lửa , một bên nhấn gọi " Alo, điều tra giúp tôi vị trí số máy này !"
------------------------------
Bạch Hồ bị hắt nước mới hoàng hồn tỉnh dậy, nước đều bị đổ vào mũi và mồm tới nỗi ho sặc sụa.
Nhìn dưới đất phát hiện tất cả tóc giả, râu , mắt kính đều bị rẫm tới nát bét.
Cả người đều bị trói tới đau nhức.
" Mày thật giỏi đấy!" Tào Kinh ngồi trước mặt Bạch Hồ vỗ tay khen ngợi " Một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch đòi lừa được tao?"
Bạch Hồ nhìn Tào Kinh bằng ánh mắt căm phẫn.
" Ồ! Còn dám lườm tao cơ à? Cứ lườm cho chán đi! Lên suối vàng cũng chẳng có cơ hội đâu!"
" haha!" Mọi tên trong đó đều cười haha rầm rồ.
Thoạt nhìn nơi Bạch Hồ bị nhốt, chỉ là một hang đá cũ kĩ, nếu không nhầm thì chắc chắn là ở rừng sâu.
Bảo sao khi hắn giết người đều không tìm thấy xác.
" Hừm?" Tào Kinh lấy ra chiếc điện thoại Bạch Hồ kèm một usb của cậu " Mày định dùng thứ này để vạch trần tao?"
Bạch Hồ sửng sốt, tất cả các bằng chứng đều bị Tào Kinh lấy mất, thế này là không xong rồi, cậu phải làm sao đây? Bố của cậu...
Tào Kinh ném điện thoại và usb xuống đất, một phát dẫm tới nát bét , các mảnh đều bị bay tứ tung.
" Oop! Mất bằng chứng rồi? Phải làm sao đây?" Tào Kinh cười lớn nhìn khuôn mặt giận dữ Bạch Hồ làm hắn càng trở lên khoái trí.
Nhưng hắn lại chép miệng " thiên tài thì nên làm nghĩa vụ học hành cho tốt đi, vì mày cũng đã giúp tao một việc nên tao sẽ cho mày khoảng 3 tiếng nữa để sống, mày có thích không? " Hắn ta lại gần Bạch Hồ vỗ vỗ vài cái lên mặt cậu " Nếu mày chết! Thì mọi người đều nghĩ mày vì quá thất vọng việc ba mình giết người vào tù nên đã vào rừng để tự sát, mày ưng lý do này không?" Tào Kinh cười lớn, hắn tháo băng dính bịp miệng Bạch Hồ ra.
Bạch Hồ ánh mắt căng phẫn, nhổ một bãi nước bọt lên người Tào Kinh " Lũ khốn! Ông trời có mắt, chúng mày sẽ phải trả giá"
" Mày không biết à? Ông trời là con của tao đấy hahaa" Tào Kinh cười lớn rồi ra khỏi hang " chúng mày ở lại trông nó! Đến khi nó chết mới được về!"
" Vâng , đại ca!" Một nhóm người gật đầu tuân lệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...