" Không ngờ tới nhà chúng ta lại gần nhau tới vậy!" Bạch Hồ nói
" Ừm! Tôi thấy chúng ta có khá nhiều điểm chung, hơn nữa nhà gần nhau thế này có phải là duyên số không?" Tứ Bình cười nói
" Chắc là thế rồi haha! Nhà tôi ngay đây rồi, cậu về cẩn thận! Mai gặp lại!" Bạch Hồ vẫy tay chào tạm biệt Tứ Bình.
Đi vài bước chân là về tới nhà, chắc giờ này Đô Đô đã đi học về được một lúc rồi.
" Anh Bạch ! Em đóii " Đô Đô chạy tới ôm lấy chân Bạch Hồ
" Đợi anh thay đồ liền nấu cho em! "
" Cậu Bạch đã về!" Quản gia lên tiếng
" Dạ vâng! " Bạch Hồ thay đồ nhanh lẹ, xuống nhà đeo tạp dề , sắn tay áo tiết mục xào nấu đồ ăn cực kì điêu nghệ của mình.
30 phút sau, món ăn ngon thơm phức đã đầy ặp trên bàn.
" Chú quản gia cũng vào ăn luôn đi ạ!" Bạch Hồ bưng đĩa gà xào đặt trên bàn
Nấu thì lâu, nhưng ăn thì khá nhanh, ai ai cũng ăn no căng cái bụng, từ khi ăn những món Bạch Hồ nấu, Đô Đô cũng tăng cân vèo vèo mũm mĩm, chú quản gia cũng tăng lên mấy kí.
Ăn xong Đô Đô chạy vào phòng chơi đồ chơi, còn quản gia dọn dẹp bát đĩa để rửa.
Đúng lúc đó thì Cao Uý về.
" Thấy tôi về không nói gì?" Cao Uý nhìn Bạch Hồ chuẩn bị lên tầng nói
" Chào!"
" Tôi đói rồi, nấu ăn cho tôi !"
Bạch Hồ mặt tỉnh bơ nói " Tôi không có nhiệm vụ phải nấu ăn cho anh!"
" Đây là mệnh lệnh!"
" Trong cam kết có ghi rằng tôi chăm sóc Đô Đô, chứ không phải chăm sóc anh, thừa ngài"
Dường như câu nói này đã chọc tức Cao Uý, anh tức giận đẩy Bạch Hồ vào tường , nắm chặt cánh tay cậu " Lần trước còn cun cút tự mình dâng hiến cơ mà, hay là cậu muốn giá cao hơn? Được ! Tôi sẽ cho cậu!"
Bạch Hồ đã quá đỗi quen với câu này, miệng nhếch mép cười lạnh " Lúc trước, tôi nghĩ anh là người thông minh, nhưng bây giờ anh là kẻ đáng thương, tội nghiệp biết bao!"
" Bây giờ còn định gân cổ lên cãi chủ nhân à! Hay là tìm được chỗ dựa mới rồi? Tứ Bình à? Một nhân viên mới không đủ điều kiện để dựa đâu, khẩu vị cậu mặn thật đấy!"
" Đúng thế ! Anh ta chính là khẩu vị của tôi đấy, còn đỡ hơn anh, kẻ đáng thương! A\~...!anh làm cái gì .."
Bạch Hồ bị Cao Uý lôi lên phòng anh, anh khoá cửa phòng lại, đẩy cậu lên giường.
" Vậy cậu ta có làm tình cho cậu sướng như tôi đã làm cho cậu không?" Cao Uý xé toạc áo Bạch Hồ mặc cậu dùng sức rẫy lên " Cậu cũng hay quyến rũ người khác như thế này sao?"
Cao Uý dùng tay véo hai điểm anh đào hồng nhạt của cậu " Nhìn xem! Cậu trông thật dâm đãng chưa kìa?"
" Đừng..
mà.."
Cao Uý cúi người mút mạnh lên cổ Bạch Hồ để lại dấu vết trên cổ, anh lướt xuống cắn mạnh lên vai Bạch Hồ tới nỗi rỉ máu, hàm răng sắc nhọn của anh tới đâu, để lại dấu vết trên người Bạch Hồ tới đó.
" Tôi không muốn..
thả tôi ra đi.." Bạch Hồ khóc lóc vùng vẫy , hai con mắt ngấn lệ.
Răng Cao Uý cắn cắn lên hạt anh đào của cậu tới nỗi vì chà sát nhiều nên đã bị sưng tấy lên.
Rồi chuyển qua núm bên cạnh mà mút mạnh, đảo lưỡi dây dưa.
Mộit hồi , không thấy Bạch Hồ dẫy dụa, anh ngẩng đầu lên muốn xem khuôn mặt của cậu.
Thì thấy hai con mắt đã ẩm ướt dưng dưng nước, cậu dùng răng cắn thật chặt vào môi tới nỗi máu tuôn ra ngoài.
" Nhả ra!" Cao Uý có chút hoảng bóp lấy má Bạch Hồ để cậu không cắn môi nữa, nhưng cậu vẫn cắn chặt lại khiến máu càng lúc càng chảy nhiều hơn.
Cao Uý dựng người Bạch Hồ ngồi dậy, lấy bông thấm máu đang chảy, rồi bóp mạnh má cậu để cậu nhả răng ra khỏi môi.
Bạch Hồ uỷ khuất đẩy Cao Uý ra rồi chạy ra khỏi phòng.
Căn phòng trỗng rỗng, Cao Uý bóp trán, anh không hiểu hành động lúc nãy của mình nữa, thật sự điên rồi! Sao anh lại có thể mất kiểm soát tới vậy.
Chưa bao giờ bản thân lại mất kiểm soát tới vậy, nhưng đây là lần đầu tiên.
Nhìn khuôn mặt Bạch Hồ lúc nãy, anh tự dưng lại có chút đau lòng.
Bạch Hồ sáng hôm sau đưa khuôn mặt ủ rũ đi làm, Tứ Bình lo lắng thấy cổ cậu dán băng ego, miệng lại bị thương, vội tới gần nâng mặt cậu lên " Cậu không sao chứ?"
Bạch Hồ xua xua tay " Không sao! Chỉ là tôi bị ngã!"
" Sao lại bất cẩn như vậy!" Tứ Bình lo lắng nhìn cậu
" Không sao thật mà! Tôi ổn mà, tôi là bác sĩ đó nhé!"
" À! Ngày mai bên tổ đội có lịch tập huấn 2 ngày 1 đêm , cậu cùng đi nữa nhé!" Tứ Bình nói
" Thật sao? Tôi cũng được đi à?"
" Tất nhiên rồi! Cũng như mở rộng tầm mắt, với lại nếu như có chuyện gì gấp gáp cần đi công tác dài ngày hoặc gặp kẻ xấu thì sao?"
" Cũng đúng ha\~! Được đó!"
" Yên tâm! Ngày mai đi tôi sẽ bảo vệ cậu!" Tứ Bình đùa vui cười hì hì
Tối hôm đó, Bạch Hồ chuẩn bị một số dụng cụ thám hiểm, nghe Tứ Bình nói cũng như trải nghiệm cuộc dã ngoại hết sức thú vị này.
Cậu sẽ cố gắng , không vì chuyện kia mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...