Nơi Bạch Hồ dừng chân là một căn nhà khá to khác hẳn với suy nghĩ của cậu.
Trước cửa còn ghi : Bác sĩ điều trị tâm lý \- Trầm Lâm !
Bạch Hồ gọi theo số điện thoại đã ghi sẵn, sẽ nói mình bị bệnh và cần được điều trị sau đó sẽ tìm hiểu tiếp.
" Xin chào, cho hỏi ai vậy?" Bên đầu kia nghe máy
" Xin chào, tôi được giới thiệu đến đây khám bệnh!" Bạch Hồ nói
" Không biết ngài đã đặt lịch trước chưa ạ?"
" Tôi chưa.."
" Ngày mai bác sĩ Lâm rảnh vào buổi chiều, lúc đó mời anh đến số ngày X đường Y gọi số điện thoại này!"
" Vâng tôi cảm ơn!" Bạch Hồ suy nghĩ rồi dời đi.
Đáng lẽ ra việc này phải để cho cảnh sát vào cuộc điều tra, nhưng Bạch Hồ nghĩ nếu để cảnh sát biết thì mọi thứ sẽ to lên, tên sát nhân biết và lẩn tránh, tiếp nữa nếu không phải thì sao..? Nên tốt nhất, Bạch Hồ cũng muốn thử xem sao!
Cậu tin rằng, với tư duy của cậu, tên tội phạm kiểu gì cũng ra mặt.
Sáng hôm sau, Bạch Hồ lại đến căn nhà đó, bấm chuông cửa là một vị quản gia trong nhà mở cửa chào đón cậu vui vẻ và thân thiện , Bạch Hồ cũng nở nụ cười xã giao.
Hai người đi thang máy lên tầng 3, cửa vừa mở là một căn phòng vô cùng rộng lớn với đủ các loại thiết bị y tế chuyên nghiệp.
Bên trong là một vị bác sĩ cũng khá lớn tuổi rất nho nhã lịch sự gật đầu chào cậu, đó là bác sĩ Trầm Lâm!
" Chào cậu ! Cậu biết đến chúng tôi qua đâu nhỉ?" Bác Sĩ Trầm Lâm nói
" Tôi biết qua mạng, nhiều người bày cho tôi tới đây, nói rằng bác sĩ rất giỏi!" Bạch Hồ nói
Trầm Lâm nở nụ cười thân thiện nói " Ôi dào, đối với cá nhân tôi , trách nhiệm là trên hết! Được điều trị khỏi bệnh cho các bệnh nhân ấy là niềm vui của tôi" Trầm Lâm nói tiếp " Cậu thấy biểu hiện trong người thế nào?"
Bạch Hồ nói dối " Dạo gần đây tôi hay có xu hướng không được khoẻ, ban ngày tôi luôn thấy vui vẻ, nhưng một lúc nào đó tâm trạng của tôi khá tệ, tôi hay khóc và luôn nghĩ tới việc tự tử.."
Quản gia lúc gõ cửa vào, đặt lên bàn ly sinh tố cho cậu và bác sĩ!
" Được rồi, cậu cứ uống tự nhiên! Thả lỏng cơ thể và hít thở đều , tôi sẽ hỏi cậu một vài câu hỏi rồi chúng ta sẽ tiến hành trị liệu!" Trầm Lâm nói
Bạch Hồ cũng gật đầu làm theo, nhưng tới 3\-4 ngày cậu không thấy có gì đáng nghi cả, mà cơ thể cậu cũng thoải mái hẳn, có khi nào cậu nghi ngờ nhầm người không?
Không được, cậu vẫn muốn điều tra tiếp tục.
Theo như quan sát Bạch Hồ, nhà có 5 tầng, nhưng những phòng thí nhiệm thuốc chắc chắn sẽ không ở tầng 3 nơi điều trị theo cậu quan sát, mà tầng 1 và 2 cũng không thể chắc chắn là tầng 4 và 5! Trong nhà cũng chỉ có 1 người quản gia !
" Anh Bạch Anh Bạch.." Đô Đô thấy Bạch Hồ đang đứng im như tượng bèn lay lay cậu.
Bạch Hồ bừng tỉnh xoa đầu Đô Đô hỏi " Sao thế?"
" Anh Bạch hứa hôm nay đứa em đi chơi mà, anh quên rồi sao?" Đô Đô nói
Hứa đi chơi? Bạch Hồ lục lọi kiến thức trong đầu, cậu đã hứa từ lúc nào? Bao giờ? Sao cậu có thể quên được? Bạch Hồ suy nghĩ có phải dạo này do điều tra và cả học hành đánh lộn trong não nên cậu quên không nhỉ?
" Xin lỗi em nhé, mấy ngày nay anh có việc bận, anh mua kẹo cho em được không?"
" Ựm, lần sau anh hứa dẫn em đi chơi đó nhé!" Đô Đô nói
" Ừm !" Bạch Hồ xoa xoa đầu Đô Đô để các món ăn ở trên bàn.
" A\~ cay quá.." Đô Đô nhè miếng thịt trong miệng ra, cầm cốc nước tu ừng ực.
" Cay sao?" Bạch Hồ gắp miếng thịt bỏ trong miệng " ưm.." Cậu cũng nhè ra! Chuyện gì thế này..
Cậu và Đô Đô đâu có ăn được cay, tại sao ..
các món cậu nấu đều bỏ thêm ớt vậy???
Không thể nào, cậu không thể quên những chuyện này được, chắc chắn là do tên bác sĩ tâm lý kia giở trò.
Thời gian không kịp nữa rồi, cậu cần phải thực hiện ngay!
Bạch Hồ gọi đồ ship tới cho Đô Đô, cậu cũng hẹn bác sĩ Trầm Lâm nói dối rằng bệnh càng trở nặng hơn, sau đó cầm lọ thuốc mê đã lấy được của giáo sư nhét vào trong túi áo.
Đến nơi, quản gia vẫn tiếp đón niềm nở như cũ, Bạch Hồ cũng như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa lên phòng , thang máy khép lại, Trầm Lâm đang làm thí nhiệm thuốc , nhanh ý Bạch Hồ dùng khăn tay có thuốc mê bịp lên mũi bác sĩ Trầm Lâm.
Trầm Lâm đột ngột bị chuốc thuốc mê, dãy dụa một hồi rồi cũng ngất lịm đi, Bạch Hồ tiến tới thang máy, thang máy xuống tầng một, Quản gia đang tưới hoa vẫn chưa ý thức được điều gì liền bị Bạch Hồ dùng thuốc mê tới ngất lịm đi.
Xong xuôi, Bạch Hồ cảm thấy bản thân mình giống y như anh hùng, vừa hồi hộp vừa sợ chỉ còn cách tìm ra viên thuốc kia thôi.
Bạch Hồ nhanh chân nhấn tầng 4, cừa thang máy mở là khu tầng ngủ, cậu vào xem xét lật đồ nhưng không thấy gì cả, còn lại tầng5! Thang máy mở ra, đúng như dự đoán là nơi thí nhiệm, Bạch Hồ tìm mọi ngõ ngách, lục từng tủ một không thấy gì cả.
Bỗng cậu nhìn lên kệ sách và cái tượng, nếu như không nhầm trong phim có phòng bí mật thường giấu như thế này!
Bạch Hồ lứot tìm nhấn đủ nơi giá sách đều không thấy gì, cái tượng cậu vừa bẻ ở đằng cánh tay, đúng như cậu nghĩ, có một căn phòng bí mật! Nhưng trong căn phòng đó để vào được bên trong phải có một dãy số mật mã.
Với trí thông minh Bạch Hồ, theo cách cậu quan sát, nhập 4 dãy số mã .
\*\* Dinh \*\* cửa phòng bí mật liền mở ra
Bạch Hồ vừa bước vào trong thì ôi mẹ ơi, có rất nhiều loại thuốc cấm , và loại thuốc cậu đang tìm kiếm có cả thùng đang ở đây.
Bạch Hồ nhanh tay lấy chụp lại bằng chứng, nhét lại vào túi quần, cậu lấy từng viên thuốc ra ngửi và phân tích, chắc chắn cục kì độc hại cho sức khoẻ, có thuốc còn gây mất trí nhớ chắn chắn cậu đã uống phải.
Mỗi hộp lấy một viên nhét túi quần rất nhanh gọn.
Bạch Hồ ra ngoài vặn lại cửa, thật nhanh bấm thang máy xuống tầng 1, vừa bước ra đã không thấy quản gia đâu cả, bạch hồ run sợ lo lắng.
Nhưng mặc kệ, chỉ cần thoát ra khỏi đây, cậu sẽ thành công.
\*\* BỐP \*\* Tiếng đánh lớn từ đằng sau phang vào đầu Bạch Hồ, cậu ngã dầm xuống sàn ngất đi.
Tên quản gia và Trầm Lâm nhìn Bạch Hồ đang nằm dưới sàn, nhếch mép cười lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...