Do xe Lão Ngũ đã được nâng cấp nên mã lực rất lớn, cảm giác như ngồi trên hoả tiễn vậy. Qua hai giờ, ông lái xe chạy đến trước cửa tiệm quần áo của mình để xem xét. Đậu xanh, đậu nành, đậu đỏ, đậu đen, đậu trắng, đậu cô be… Cửa hàng của ông mày thiệt y chang như cái bãi rác luôn.
Toàn bộ cửa sổ coi như đi đứt, thuỷ tinh vỡ vương vãi đầy trên đất. Quầy treo quần áo đổ tháo như rạ, quần áo rơi lả tả trên đất hư hao không ít. Rồi máy tính của ông đâu? Máy tính tiền trên quầy của ông đâu? Bị thằng khốn đó cướp mất rồi chứ đâu. Thừa dịp ông đi nhập hàng không có ở nhà mà đến đập cửa hàng ông còn cướp đi máy tính ông… Trời ơi tổn thất không dưới mười vạn đó. Được, Dương Đại Vĩ, hãy đợi đấy!
Mấy cô nhân viên sợ đến trắng bệch mặt mũi. Trương Tĩnh cùng Khúc Lệ Dĩnh cũng bị đánh, bất quá chỉ bị xây xát nhẹ. Thế nhưng mà người ta là đàn bà con gái, lỡ đâu mấy vết thương trên mặt Trương Tĩnh để lại sẹo thì về sau con gái người ta lấy chồng như thế nào? Đậu má, khốn nạn tăng thêm ba bậc nữa!
“Hùng ca, anh về rồi.” Trương Tĩnh và Khúc Lệ Dĩnh trông thấy ông như thấy ánh sáng cuối đường, bèn chạy đến níu tay ông mà khóc, “Tụi em sợ muốn chết. Bọn chúng đến hơn hai mươi người, gặp cái gì đập cái đó.”
“Còn đánh luôn tụi em nữa… Ngũ Ca dẫn người tới giúp, còn em báo cảnh sát.” Khúc Lệ Dĩnh cầm áo khoác của ông làm khăn mặt, lau nước mắt nước mũi đầm đìa.
Cảnh sát Lý đang điều tra ở đấy thấy ông trở về liền lập tức đi tới hỏi ông, “Anh làm gì mà đắc tội Dương Đại Vĩ vậy? Hắn dẫn người đến đập phá cửa hàng của anh kìa.”
Ông đưa hai đứa tiếp tân một ít tiền để chúng nó đi bệnh viện chữa thương rồi trịnh trọng đi đến trước mặt cảnh sát Lý nói, “Cảnh sát Lý, đã đến lúc chú trừ bạo an dân rồi. Tiệm của anh tổn thất gần mười vạn, mời chú bồi thường cho.”
“Tôi đang hỏi anh đã làm gì mà đắc tội Dương Đại Vĩ, anh nói cái gì mà bồi thường? Bồi thường sau này hãy nói. Trước tiên nói về ân oán của anh với Dương Đại Vĩ cái đã.” Cảnh sát Lý nói.
“Móa, chú là cảnh sát nhân dân đó hở? Anh là người bị hại mà chú cứ làm như anh là đầu xỏ không bằng ấy!”
“Anh không đắc tội hắn thì làm sao hắn quậy anh được?”
“Vớ vẩn, anh mày biết chết liền ấy. Nó và Đào ca là kẻ thù, còn anh trở thành người bị hại. Chú mày bảo xem anh có oan uổng không?!”
“Không phải suốt ngày anh cứ bảo anh nghĩa khí nhất giang hồ sao? Vì huynh đệ giúp bạn không tiếc cả mạng sống, anh coi như bỏ chút lòng thành tốn mười vạn cho Hồng Đào đi.” Cảnh sát Lý hiển nhiên thuộc về #team_phá_hoại, làm ông mày tức suýt hộc máu.
“Cảnh sát Lý, rốt cuộc chú hướng về ai? Chú là cảnh sát nhân dân mà, chuyện này thuộc về trách nhiệm xử lí của chú đấy. Nếu chú chịu đứng ra quản thì chúng ta sẽ xử theo luật pháp, còn không thì anh đành xài luật rừng vậy.”
“Đó giờ tôi chưa bao giờ nghe đến luật rừng đấy, anh định làm gì?” Cảnh sát Lý giận tái mặt, cảnh cáo hỏi ông.
“Anh đây không thể nói cho chú biết rồi.” Ông ra vẻ thần bí, quay đầu lại nhìn Lam Thiếu Bằng. Vẻ lo lắng của hắn hiện ra rõ mồn một, hắn xoay người cúi đầu nhặt đồ bị rơi rớt trên đất trong cửa tiệm ông.
“Thiếu Bằng, nhặt miểng thủy tinh phải đeo bao tay đấy, không là đứt tay bây giờ.” Ông lôi ra một cặp bao tay trong góc phòng. Lam Thiếu Bằng không ngẩng đầu, đeo bao tay rồi nhặt lên một cái túi để bỏ mảnh vỡ vào.
Tâm trạng ông cũng không thế nào tốt nổi. Ông vừa dọn dẹp vừa tính toán xem phải thu lại tiền tổn thất từ Dương Đại Vĩ như thế nào. Trong chốc lát, ông cảm thất đói bụng, nhìn đồng hồ, năm giờ chiều rồi.
“Xế chiều rồi, hồi nãy tụi mình không ăn cơm trưa. Giờ ăn cơm trước đi, xong xuôi lại dọn tiếp.”
Lam Thiếu Bằng ngừng tay, hắn cùng ông đem rác đi đổ. Mấy nhân viên phục vụ từ Tiệm Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ chạy qua nói, “Hùng ca, anh ăn cơm trước đi, để tụi em dọn ở đây giùm cho.”
“Được, anh cảm ơn nhiều nhé.” Ông lu bu nãy giờ mệt không kịp thở, rốt cục cũng được thở dốc một hơi. Sự im lặng của Lam Thiếu Bằng càng làm ông áp lực muốn chết. Từ lúc dọn dẹp cửa hàng hắn đã không nói một lời, bây giờ còn mặc niệm như đưa tang nữa. Bầu không khí khổ đại thù sâu toả ra từ hắn khiến ông khó chịu đến cực điểm.
“Đi đi mà, ăn cơm đi.” Ông và Lam Thiếu Bằng còn chưa ra khỏi cửa hàng thì điện thoại di động của ông vang lên. Ông nhìn vào thì thấy số của Hồng Nghị, “A lô, Hồng Nghị?”
“Dương Đại Vĩ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Thằng chó đó thừa dịp anh tao không ở đây nên mới ra tay với mày đấy. Hùng ca, đến chỗ tao ăn cơm đi. Tụi mình bàn bạc một chút để con cóc kia không lật trời được nữa.”
“Được, vậy đến chỗ mày trước rồi hẵn bàn.” Ông cúp điện thoại, nắm tay Lam Thiếu Bằng, “Đừng làm vẻ mặt khóc tang nữa, em xin phép nghỉ vài ngày đi, chờ bọn anh xử xong vụ này trước đã.”
“Tôi…” Lam Thiếu Bằng muốn nói lại thôi. Ông biết rõ hắn muốn nói gì nên liền lên tiếng trước, “Đừng nói với anh rằng em sẽ đi tìm Chu Nghệ Thông, sau đó bán mình cho hắn để chấm dứt chuyện này à nha. Anh không tin thiên hạ này không có vương pháp trị hắn. Mà nếu không có vương pháp trị hắn thì anh chính là vương pháp, diệt hắn tận gốc luôn.”
“Bố với cha vợ của hắn cũng không phải người bình thường.” Lam Thiếu Bằng nhắc nhở ông lần nữa.
“Vậy thì sao? Không phải người bình thường thì cũng vẫn là người. Anh của em ngay cả quỷ còn không sợ thì sợ người cái gì? Mẹ kiếp, em cứ xem anh trị hắn này.” Chu Nghệ Thông, mày làm ông tốn hết mười vạn, chuyện này bọn ông không để yên đâu.
Ông cưỡi mô-tô chở Lam Thiếu Bằng chạy đến Đào Nguyên. Lam Thiếu Bằng từng đến Đào Nguyên vài lần để bàn chuyện làm ăn với khách, lần này hắn đến với tư cách là người của ông, là người được ông bảo vệ.
Bình thường không khí của Đào Nguyên náo nhiệt sảng khoái, nhưng hôm nay lại vô cùng căng thẳng. Không ít xe xịn đậu ở cổng sau, ông vừa xuống xe thì bảo vệ chạy đến nói, “Hùng ca, ông chủ gọi ngài đến phòng ăn phía trên đấy.”
“Đến đông đủ cả rồi sao?”
“Đủ hết rồi ạ, mọi người đang chờ ngài lên đấy.”
Ông dẫn Lam Thiếu Bằng đi vào Đào Nguyên. Lam Thiếu Bằng đẹp rạng ngời khiến bao nhiêu cô phải ngoái đầu lại nhìn. Nhìn cái bíp ấy! Ông trừng mắt, mấy cô kia liền ngoan ngoãn quay đi ngay.
Toà nhà được xây dựng hoàng tráng này trong mắt ông chính là hang ổ, là nơi những người như bọn ông tụ tập và thắt chặt tình cảm.
Phòng ăn tư nhân của Hồng Nghị nằm ở lầu cao nhất, được trang hoàng như một cung điện. Lúc ông dẫn Lam Thiếu Bằng vào, trong phòng ăn đã có khá nhiều người, tất cả bọn họ đều là đồng bọn của ông. Lão Ngũ cũng ở trong đó. Hoàng Đằng Đạt không đến được nên nhờ em gái đến hộ. Chồng của cô em gái Hoàng Đằng Đạt là dân đầu trâu mặt ngựa, cái này ông biết rõ.
“Hùng ca, chờ mày nãy giờ này. Bàn ăn dọn ra cả rồi đấy, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện nào.” Hồng Nghị xếp đặt cả bàn tiệc, cười ha hả kéo ông và Lam Thiếu Bằng ngồi xuống cạnh gã. Lam Thiếu Bằng ngồi xuống cạnh ông. Hôm nay là đại hội phường lưu manh, Lam Thiếu Bằng không thích ứng cho lắm.
“Vẫn là mày hiểu tao nhất hể!” Ông chào Hồng Nghị. Mọi người thấy ông đã tới liền lần lượt chào hỏi, bầu không khí nhất thời sôi nổi lên.
Ông giới thiệu Lam Thiếu Bằng với cả bọn. Bọn hắn không hề khinh bỉ bọn ông, ngược lại, em gái Hoàng Đằng Đạt còn nói: “Ây dà, quản lí Lam đi với Hùng ca thật là tiếc quá. Bông hoa lài cắm bãi cứt trâu. Nếu em sớm gặp anh, em sẽ kết hôn với anh chứ không thèm lấy thằng cha sống hoài không chết kia đâu.”
“Gái à, anh đây đẹp trai bạo động như vầy mà giống bãi cứt trâu cái gì? Coi chừng tao méc chồng mày à nha.” Ông uy hiếp.
“Vô dụng thôi. Thằng chả đi cai nghiện rồi, hiện trong nhà ngoài ngõ đều do bà dì trông coi cả.” Em gái Hoàng Đằng Đạt cười quyến rũ, ngón tay sơn móng đỏ nâng ly rượu như ẩn như hiện trước mặt ông.
“Móa, năm ngoái nó đã đi cai nghiện rồi mà?”
“Lần đó không thành, ổng không chịu nổi. Mẹ kiếp, lần này bà cô hạ quyết tâm trói ổng lại, nhốt ổng trong phòng để ổng cai nghiện luôn.” Em gái Hoàng Đằng Đạt nói.
Hồng Nghị thấy bọn ông ăn uống no say và hâm nóng tình cảm anh em dạt dào xong xuôi, bèn đặt đũa xuống lau lau miệng, “Hôm nay mời mọi người đến là vì có việc cần bàn bạc với mọi người.”
“Không phải là Dương Đại Vĩ sao? Em còn chả thèm để thằng khốn đó vào mắt nữa là.” Em gái Hoàng Đằng Đạt thờ ơ nói, “Buổi tối hôm nay nhậu nhẹt là để Hùng ca trút giận cơ.”
“Nó kiêu ngạo như vậy chẳng qua là ỷ lại vào Chu Nghệ Thông mà thôi.”
“Chu Nghệ Thông có gì hay ho đâu? Cha nó là phó thị trưởng, cha vợ chỉ có mỗi một chức quan nửa mùa trong tỉnh, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi.”
“Gây mâu thuẫn nội bộ chúng nó đi. Nó chỉ là thỏ đế mà vợ nó nào biết. Giờ để vợ nó biết bản chết hám giai nó luôn đi.”
“Cách này hơi bị hay à nha. Chút anh gửi hình chụp lén nó cho vợ nó coi.”
… … …
… … … …
Ông đang cùng đồng bọn bàn xem phải xử lí Chu Nghệ Thông như nào thì điện thoại Lam Thiếu Bằng vang lên. Hắn cúi đầu nhìn rồi hổn hển rống lên một câu vào điện thoại, “Chu Nghệ Thông, thằng khốn nhà cậu còn dám gọi đến cho tôi à!”
Một câu này vang lên khiến phòng ăn lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào chiếc điện thoại trên tay Lam Thiếu Bằng.
“Sao nào? Cậu đau lòng cho tên người yêu lưu manh của cậu rồi à?” Giọng nói đáng ghét của Chu Nghệ Thông truyền đến bên kia điện thoại, làm ông mày nổi đoá muốn cướp điện thoại để mà phun một tràng họ hàng nhà “đậu” vào mặt nó ghê.
“Cậu muốn thế nào?” Lam Thiếu Bằng hỏi.
“Đến nhà tôi, làm tình nhân của tôi, rời bỏ Tôn Anh Hùng. Cậu trông thấy sự lợi hại của tôi rồi đấy. Tôi muốn bóp chết Tôn Anh Hùng dễ như trở bàn tay.”
“Mẹ nó bức quá chứ, mày muốn bóp chết ai hả!” Ông đoạt lấy điện thoại trực tiếp rống qua.
“Tôn Anh Hùng, hình như thằng em mày còn có một phòng khám bệnh sao? Hình như nhà mày còn có một thằng con nữa thì phải? Sao mày không cân nhắc chút đi?” Chu Nghệ Thông như cầm chắc thắng mà đe doạ ông.
Ông nào dễ bị doạ như vậy. Mày uy hiếp ông hả? Ngon đấy. “Hừ, em trai và thằng nhỏ của ông mày rất an toàn. Đừng hòng uy hiếp ông.”
“Hãy đợi đấy.”
Lam Thiếu Bằng vừa để điện thoại xuống thì điện thoại di động của ông lại vang lên. Là số của cảnh sát Lý, “Cảnh sát Lý, chuyện gì thế?”
“Tôn Anh Hùng, Dương Đại Vĩ kéo người đập phá nhà anh với phòng khám bệnh của em trai anh kìa.”
“Em trai với con anh không có ở đấy, chú yên tâm đi, tụi nó an toàn lắm.” Ông biết ngay bọn kia sẽ làm gì nên đã dặn A Triết mang Tiểu Mễ đi tị nạn ở nông thôn trước rồi. Ông mày dự như thần, thiệt đúng là Gia Cát Dự mà.
Hồng Nghị vốn thương Tiểu Mễ nhà ông nhất, lại nghe thấy phải dắt Tiểu Mễ đi trốn nên gã đã sớm thay đổi sắc mặt, “Đây là bức người vào đường cùng mà. Ông anh ra chỉ thị cho tụi này đi, tụi này đi xử con chó kia liền.”
“Tốt, để em gọi đồng bọn của em.” Lão Ngũ cầm lấy điện thoại gởi tin nhắn. Em gái Hoàng Đằng Đạt cũng bắt đầu gọi điện thoại. Số còn lại cũng không nhàn rỗi, bắt đầu gọi cho hồ bằng cẩu hữu của mình đến.
Lam Thiếu Bằng hỏi ông, “Họ đang làm gì vậy?”
“Em đã từng thấy trận ẩu đả nào trên một trăm người ở ngoài đời chưa?” Ông hỏi hắn.
“Chưa thấy qua.” Lam Thiếu Bằng bưng chén canh lên húp.
“Em sẽ thấy ngay đây thôi.” Ông lấy điện thoại ra gọi, “Em họ à, anh đây. Có người gây sự với anh mày… Đúng đúng đúng, dẫn người của mày tới bar của Sếp đi… Đúng đúng đúng… Được, đợi một lát chúng ta cùng đi.”
“Anh dẫn người kéo bè kéo lũ đánh nhau hả?” Lam Thiếu Bằng trợn tròn tròng mắt hỏi, “Không phải anh đã hứa với chị anh là sẽ cải tà quy chánh rồi sao?”
“Có người muốn hại con chị ấy, anh bảo vệ con của chị ấy thì chị ấy sẽ bỏ qua cho anh thôi. Cách tốt nhất chính là dùng vũ lực.”
“Tiểu Mễ không phải con anh sao?”
“Tiểu Mễ là con của chị anh. Chị anh vì nuôi sống bọn anh nên phải sinh con cho người ta. Về sau gã đó không quan tâm đến chị anh mà cũng chẳng đoái hoài gì đến thằng nhỏ. Sau đó chị anh qua đời, anh thay chị nuôi thằng bé nên xem nó như con luôn.”
Lam Thiếu Bằng gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi cúi đầu nói khẽ: “Giờ đây tôi cảm thấy… cảm thấy tôi nợ anh ngày càng nhiều… Anh bảo tôi phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ? Hắc hắc hắc…” Ông cười tà, tiến sát đến bên tai Lam Thiếu Bằng, khẽ nói: “Vậy thì em hãy lấy thân gán nợ đi.”
=======
Lời của tác giả: Vậy là sự tích “lấy thân gán nợ” ra đời… Hắc hắc hắc…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...