Gió thổi qua, tuyết tan, buổi tối hôm đó, Đoạn Di bị sốt nhẹ.
Cậu không dám làm phiền mẹ, tự mình trở mình xuống giường uống hai viên thuốc cảm rồi lại nằm xuống.
Lần này cậu ngủ ngon hơn, nhưng lại mơ một giấc mơ.
Đã rất lâu rồi Đoạn Di không mơ thấy gì.
Trong mơ, cậu nhìn thấy Thịnh Minh và Thịnh Tịch.
Hai đứa trẻ chỉ cao đến đầu gối cậu, mềm mại như cục bột, khuôn mặt trắng như tuyết.
Nhìn thấy chúng, trong lòng Đoạn Di tự nhiên dâng lên một tia vui mừng, cậu ngồi xổm xuống hỏi: “Hai đứa làm gì đấy?”
Thịnh Minh nghe thấy giọng cậu, quay đầu nhìn chằm chằm với vẻ mặt không thể tin được.
Đoạn Di không để ý, thản nhiên ôm đầu nó xoa loạn: “Hỏi con đấy, trưa nắng chang chang không ngủ trưa với em, lại ra đây chơi xích đu, bố con biết không?”
Thịnh Minh im lặng, một lúc lâu sau, đột nhiên chui vào lòng cậu.
Đoạn Di sững người, dở khóc dở cười: “Sao thế này? Lớn rồi còn làm nũng à.”
Thịnh Minh vùi mặt vào lòng cậu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo cậu, run rẩy.
Đoạn Di lo lắng, dịu giọng hỏi: “Minh Minh, sao vậy con?”
Thịnh Minh bất ngờ bật khóc.
Thịnh Tịch bị động tĩnh của hai người đánh thức, dụi mắt nhìn, thoáng chốc sững sờ khi thấy Đoạn Di.
Đoạn Di ôm anh trai nó, ngực áo ướt một mảng nước mắt, chỉ còn biết hỏi cậu em: “Anh con bị sao thế?”
Thịnh Minh tính cách giống Thịnh Vân Trạch, tuy còn nhỏ nhưng rất chững chạc.
Trước mặt Đoạn Di, thằng bé hiếm khi rơi lệ, huống chi phía sau còn có Thịnh Tịch, cái đuôi nhỏ của Thịnh Minh, anh làm gì nó làm nấy, anh khóc thì nó cũng khóc theo.
Nhìn thấy Đoạn Di, khác với người anh chỉ biết im lặng rơi lệ, Thịnh Tịch không những không trả lời câu hỏi của cậu mà còn lập tức gào khóc đất trời rung chuyển, nước mũi nước mắt lem luốc cả lên người cậu.
Đoạn Di còn chưa dỗ được đứa này đã có thêm đứa nữa.
Cậu bỗng cảm thấy giấc mơ này thật phiền phức, tuy hai đứa nhỏ nhưng cậu cũng không thể bế cả hai cùng lúc.
Thế là cậu đành đặt Thịnh Minh ngồi xuống giường trước, sau đó đặt Thịnh Tịch cạnh anh nó.
Thịnh Tịch khóc đến mức thở hổn hển, nắm chặt lấy vạt áo Đoạn Di không chịu buông tay.
Đoạn Di quỳ gối xuống đất, lau nước mắt cho hai đứa.
“Hai đứa làm sao thế này, đóng kịch à, khóc tiếp sức nhau hả.
Nín đi nào, để ba xem mắt nào, khóc thế không đau à? Minh Minh là anh, con không khóc thì Tịch Tịch cũng sẽ nín, ngoan nào, làm gương cho em đi.”
Thịnh Minh chăm chú nhìn cậu, như muốn khắc sâu hình ảnh Đoạn Di vào trong tâm trí.
Rất lâu sau, thằng bé mới thốt lên một câu chẳng liên quan: “Ba lớn nói ba đi đến một nơi rất xa.”
Tim Đoạn Di thắt lại.
Giọng nói Thịnh Minh rất mềm mại, non nớt, mang theo chút âm mũi trẻ con, giọng run run: “Có phải ba chê bọn con phiền phức, không cần bọn con nữa đúng không?”
Lòng Đoạn Di mềm nhũn: “Không có, ai nói ba không cần hai đứa?”
Nào ngờ câu nói này như khơi dòng nước lũ, nước mắt Thịnh Minh thi nhau tuôn rơi, hai tay đặt trên đầu gối, chống đỡ thân trên gầy guộc.
Cúi đầu, vai run lên, thằng bé nức nở: “Con đã …”
Nghẹn ngào một tiếng, thằng bé mới nói tiếp:
“Con đã rất ngoan ngoãn chăm sóc em trai, hôm nay … hôm nay con đã học một bài khóa mới … “
“Con đã tự giặt quần áo, tự dọn giường, ngoan ngoãn ăn cơm … “
“Cây trong sân nhà mình sắp ra quả rồi, ba đã hứa sẽ hái quả cùng bọn con … “
“Hôm qua con rất ngoan, em trai cũng rất ngoan, không làm phiền ba lớn, hôm nay cũng rất ngoan, ngày mai con cũng sẽ rất ngoan … “
“Ba lớn nói chỉ cần con làm được một trăm việc thì ba sẽ quay lại, con làm xong rồi, tại sao ba không quay lại?”
“Tại sao ba lớn lại lừa con?”
“Tại sao ba lại lừa con!”
Nói đến cuối cùng, Thịnh Minh gần như hét lên trong tuyệt vọng.
Tiếng hét khiến Đoạn Di đứng chôn chân tại chỗ, nụ cười trên mặt cậu dần tắt, gần như không phân biệt được đây là giấc mơ hay hiện thực.
Thịnh Tịch từ trên giường chạy xuống, ôm chầm lấy cậu, đứa trẻ muốn níu giữ một thứ mình yêu quý sẽ có sức mạnh mà người lớn không thể nào đo lường được.
Đoạn Di cảm thấy cánh tay mình nặng trĩu, sắp bị bàn tay nhỏ bé của Thịnh Tịch bóp hằn dấu đỏ.
Thịnh Tịch vừa khóc vừa nấc, chìa cánh tay cho Đoạn Di xem.
Cánh tay mềm mại, trắng hồng: “Con đã… hức… gầy đi rồi, ba hôn… ba hôn con một cái, ba về đi… đừng đi nữa …”
Đoạn Di há miệng, tim như bị tảng đá lớn đè nặng, đau đớn đến mức thở cũng thấy đau.
Cậu nhận ra mình không thể trả lời.
“Cạch”, cửa phòng ngủ mở ra, Đoạn Di quay đầu lại, chưa nhìn rõ người bước vào đã nghe thấy có người gọi: “Đoạn Di.”
Đầu tiên chỉ có một tiếng.
Ngay sau đó, như có vô số người gọi tên cậu.
Lên cao rồi lại thấp dần, tiếp nối nhau không ngừng.
Đoạn Di khó chịu “ư” một tiếng, mở mắt ra đã thấy trần nhà phòng ngủ quen thuộc.
Mẹ lo lắng nhìn Đoạn Di: “Bảo bối, gặp ác mộng à?”
Đoạn Di đờ đẫn rất lâu, thậm chí không nghe thấy giọng mẹ nói.
Mãi cho đến khi mẹ dùng khăn tay lau mặt cho cậu, Đoạn Di mới giật mình tỉnh lại, dùng tay chùi mạnh lên mặt.
Toàn là nước mắt.
Giọng mẹ rất nhẹ nhàng, du dương như gió xuân: “Sao thế, mơ thấy gì vậy, khóc đến mức này, mẹ gọi thế nào cũng không dậy.”
Bà rất hiểu con trai mình.
Tính cách của Đoạn Di thuộc kiểu ngoài nóng trong lạnh, có chuyện gì cũng thích tự mình gánh vác, không thích làm phiền người khác.
Tính tình nhìn có vẻ nghịch ngợm, nhưng lại rất tâm lý, bị uất ức cũng không nói ra, chuyện có thể khiến cậu khóc như vầy, thật sự rất ít.
Đoạn Di quay đầu nhìn chiếc gối, quả nhiên đã ướt một mảng.
Đèn trong biệt thự sáng choang, người giúp việc và quản gia vội vàng thức dậy, đều tập trung trước cửa phòng cậu hai.
Đoạn Kí Hoài định gọi điện cho bác sĩ riêng nhưng bị mẹ ngăn lại, bà nói người ta đêm hôm phải lặn lội đến đây chỉ để khám cái chứng cảm sốt nhẹ cho con trai bà, phiền người ta quá.
Thế là bà đuổi ông ra nhà bếp cùng người giúp việc chăm chút nấu canh an thần cho Đoạn Di.
Người duy nhất không hiểu chuyện gì là Đoạn Thiệu Hành bị đánh thức bởi động tĩnh trong nhà, qua xem Đoạn Di thế nào, biết em trai không sao lại bị mẹ đuổi về phòng ngủ.
——Sáng mai năm giờ Đoạn Thiệu Hành còn có lịch chụp hình cho tạp chí, bà vừa xót con trai lớn phải thức dậy sớm đi làm, vừa sợ con trai út ngủ không ngon.
Đoạn Di thấy ngại: “Con xin lỗi, con làm mọi người thức giấc rồi.”
Mẹ vừa vuốt tóc cho cậu vừa nói: “Không có đâu, là mẹ nửa đêm bỗng dưng thấy lo lắng, tự dưng thức giấc.”
Đoạn Di nhìn mẹ, bà mỉm cười nói: “Mỗi lần hai đứa có chuyện gì, trong lòng mẹ lại bồn chồn không yên, đúng là mẹ con liền tâm mà.
Lúc mẹ qua phòng con, thấy con ngủ không ngon, lại còn bị sốt nữa, giật mình hồn vía lên mây.”
Sức khỏe của Đoạn Di rất tốt, lần cuối cùng cậu bị ốm đã là chuyện của ba năm trước.
Kể từ sau vụ tai nạn xe hơi vào mùa hè năm ngoái, sức đề kháng của cậu không được tốt như trước, vì vậy hôm nay ở ngoài tuyết chơi một lúc đã bị ốm rồi.
Nghe mẹ nói vậy, không hiểu sao trong lòng Đoạn Di bỗng trào dâng một cảm xúc khó tả, cậu thốt lên: “Con mơ thấy mình có con rồi.”
Mẹ sững người một lúc, rồi cười ha ha: “Con tự mình còn là con nít đấy, thì lấy đâu ra con, muốn yêu đương rồi à?”
Đoạn Di lắc đầu, cậu không biết phải giải thích thế nào về chuyện thế giới song song với mẹ.
Thậm chí sau giấc mơ vừa rồi, bản thân Đoạn Di cũng có chút lẫn lộn không biết đâu mới thật sự là thế giới song song, đâu mới thật sự là hiện thực.
“Trên đời này có thật sự có chuyện mẹ con liên tâm không ạ?” Đoạn Di hỏi.
Mẹ nhận lấy bát canh an thần trong tay người giúp việc, dùng thìa khuấy nhẹ rồi múc một miếng nhỏ thổi thổi, đưa lên miệng cậu.
Đoạn Di nhìn khuôn mặt hiền từ ấy, ngoan ngoãn há miệng uống một ngụm.
“Tất nhiên là có rồi.” Mẹ nhẹ nhàng nói: “Mẹ và hai con luôn có sự kết nối rất mâu thuẫn, chỉ cần con buồn khóc là mẹ cũng thấy khó chịu trong lòng.”
Đoạn Di nuốt ngụm canh xuống, nhớ lại cảnh Thịnh Minh và Thịnh Tịch nằm vùi trong lòng cậu gào khóc khiến trái tim cậu như muốn vỡ tan.
Rõ ràng đó chỉ là …
Rõ ràng đó chỉ là một thế giới song song …
Nhưng lại thật sự tồn tại.
Trái tim Đoạn Di bỗng trở nên loạn nhịp.
Cậu thật sự đã từng có Thịnh Minh và Thịnh Tịch, nhìn chúng lớn lên từng ngày, từ lúc chúng bập bẹ tập nói cho đến khi chập chững bước đi.
Thế giới hiện thực có Thịnh Vân Trạch, nhưng không có hai đứa con của cậu.
Mẹ cho Đoạn Di uống hết bát canh, kê gối cho cậu: “Đêm nay mẹ ngủ cùng con, không sợ gặp ác mộng nữa nha.”
Đoạn Di bỗng dưng thấy cay mũi, nhìn mẹ, cậu muốn khóc.
Trong gia đình này, ba luôn áp dụng hình phạt roi vọt để dạy con, còn mẹ lại như cơn gió mùa xuân ấm áp sau cơn mưa, luôn dịu dàng, hiền hòa và bao dung.
Đối với cậu và Đoạn Thiệu Hành, mẹ luôn vừa yếu đuối lại vừa mạnh mẽ.
Mỗi khi gặp phải chuyện khó giải quyết, vượt qua mọi trào ngăn, người đầu tiên Đoạn Di muốn tìm đến chính là mẹ.
Mẹ có ảnh hưởng rất lớn đến Đoạn Di, đến mức sau này cách cậu dạy dỗ Thịnh Minh và Thịnh Tịch, đều mang dáng dấp của sự dịu dàng và mạnh mẽ từ người mẹ ấy.
Đoạn Di không thể tưởng tượng nổi một ngày nào đó mình mất đi mẹ sẽ như thế nào.
Cậu cũng không thể tưởng tượng nổi sau khi mình rời đi, Thịnh Minh và Thịnh Tịch sẽ ra sao.
Như có cái gai đâm sâu vào trái tim cậu, không thể nào rút ra, càng không dám nghĩ đến, nỗi đau âm ỉ như thủy triều dâng trào khắp cơ thể.
Đoạn Di ngoan ngoãn đáp lời mẹ rồi nằm xuống, mẹ ngồi bên giường, ra hiệu cho quản gia tắt đèn, chỉ để lại một bóng đèn ngủ đầu giường.
Vùi mặt vào trong chăn, nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên gò má của Đoạn Di, cậu không dám thở mạnh, sợ tiếng khóc quá lớn.
Tuy nhiên trong bầu không khí yên tĩnh của màn đêm, vẫn có thể nghe thấy tiếng nức nở cố kìm nén của Đoạn Di.
Mẹ không vạch trần cậu, chỉ lẳng lặng nhìn mái tóc rối bời trên chiếc gối.
Bà vừa vỗ nhẹ lên tấm chăn vừa hát một bài hát ru nhẹ nhàng.
Giọng hát ấm áp dỗ dành Đoạn Di vào giấc ngủ.
Đêm dài đằng dẵng, Đoạn Di không biết mình khóc vì tình cảm dạt dào của mẹ, hay là khóc cho Thịnh Minh và Thịnh Tịch.
Cậu rất nhớ Thịnh Vân Trạch, cũng rất nhớ hai đứa con của mình, nhưng lại giấu kín trong lòng, giống như một bí mật.
Tuyết rơi cả một đêm, sáng hôm sau lúc Đoạn Di thức dậy, cơn sốt nhẹ cũng đã tàn.
Nhưng do khóc quá nhiều nên đôi mắt vẫn còn hơi sưng.
Giống như chú thỏ con.
Cậu uể oải thức dậy mặc quần áo rồi xuống nhà ăn sáng.
Đoạn Kí Hoài đặt chiếc máy tính bảng xuống, ho khẽ một tiếng, đó là dấu hiệu cho thấy ông sắp phát biểu quan điểm.
Mỗi lần muốn trình bày quan điểm cá nhân, ông luôn thích làm ra vẻ.
Ho khẽ một tiếng chính là kiểu làm ra vẻ của ông.
“Đoạn Bảo.”
Thông thường khi gọi “Đoạn Bảo”, có nghĩa tâm trạng ông đang rất tốt, sắp phát huy chút tình phụ tử ít ỏi còn sót lại của mình để an ủi con trai.
Còn nếu ông gọi “Đoạn Nhị” hay “Đoạn Di” thì ngược lại, có nghĩa tâm trạng ông không tốt, muốn dạy dỗ con trai một trận.
“Tuy con đã học lớp mười hai rồi, lý ra là phải chăm chỉ học hành thì mới đúng.
Nhưng hai năm lớp mười, lớp mười một con học không nghiêm túc rồi, giờ có muốn cố gắng thì cũng không kịp nữa đâu.
Bố chỉ cần con có thái độ muốn học là được rồi, đừng ép buộc bản thân quá mức, dù có thi đỗ đại học hay không thì nhà mình vẫn nuôi nổi con.”
Đoạn Di nghe mà mặt ngơ ngác: “… Hả?”
Đoạn Kí Hoài tiếp tục bào chuyện tình cảm: ” Đừng tự cho mình áp lực quá làm gì, có chuyện gì thì cứ nói với ba mẹ, nghe chưa?”
Đoạn Di nghe mà như lọt vào sương mù, tự nhủ trong đầu: áp lực gì chứ?
Sau một hồi xoay chuyển, cuối cùng Đoạn Kí Hoài cũng đi vào vấn đề chính: “Nghe mẹ con nói, tối qua con học hành mệt mỏi quá nên bị cảm, làm bài tập không được còn khóc lóc trong chăn à?”
Đoạn Di: “…”
Mẹ e hèm một tiếng, nháy mắt tinh nghịch với con trai.
Đoạn Di vội vàng ăn vài miếng bánh mì rồi nói: “Dạ dạ con biết rồi ạ! Nhưng mà con vẫn phải tuyên bố là mục tiêu cuối kỳ này của con là lọt vào top một trăm của khối!”
—— Lọt vào top một trăm của khối ở trường Trung học số Hai đồng nghĩa với việc muốn chọn trường đại học nào cũng được.
Lời nói hão huyền này của Đoạn Di khiến cả nhà không ai tin tưởng.
Nhưng bản thân cậu lại rất hào hứng, lau miệng rồi chạy nhanh ra cửa.
Vừa đến cổng khu nhà, cậu dừng bước.
Không xa, Thịnh Vân Trạch đeo tai nghe màu trắng, mặc đồng phục mùa đông của trường Trung học số Hai, dựa lưng vào một gốc cây, im lặng đợi cậu.
Nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, trái tim Đoạn Di như bị thổi phồng lên, lơ lửng trên không trung, một cảm giác hạnh phúc khó tả trào dâng trong lòng cậu.
Giống như việc nằm mơ thấy người mình muốn gặp, sau khi thức dậy liền nhìn thấy người ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...