Tần Diệc đúng lúc thu lại ý nghĩ của mình, nghiêng đầu liếc nhìn cửa lớn đóng chặt: "Dì đợi con trai."
Hà Liêu Tinh lễ phép đáp lại: "Ở đây có rất nhiều người nhà đều đến chờ con mình."
"Con trai dì cũng không biết dì sẽ đến." Tần Diệc tựa đang tán gẫu mà thở dài, "Cũng không biết một lát nữa có dọa nó không."
Ngữ khí của đối phương ôn hòa, mà chau mày, dường như mang theo âu lo, có lẽ là lo con trai mình phát huy không tốt?
Hà Liêu Tinh suy đoán như vậy, lên tiếng an ủi: "Không đâu ạ, cậu ấy hẳn chỉ thấy vui mừng thôi.
Chẳng qua là một lần thi thôi mà, cũng không quan trọng đến như vậy."
Không quan trọng đến như vậy? Thi cử không quan trọng?
Sao nó lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy?
Tần Diệc cảm thấy khó bề tin tưởng, bác từ nhỏ đến lớn đều tiếp nhận giáo dục tinh anh, bỏ ra phải thu được kết quả, nếu như thi không được hạng nhất, vậy lần thi này không có ý nghĩa nào.
Bác không nhịn được hỏi: "Con có mong bạn trai con thi tốt không?"
Thấy đối phương trả lời như vậy, Hà Liêu Tinh liền hiểu rõ trong lòng, bác quả nhiên là đang lo lắng cho thành tích con mình.
"Đương nhiên là mong chứ ạ." Cậu theo lẽ thường gật đầu, "Nhưng bất kể là anh ấy thi thế nào, cũng không ảnh hưởng chuyện anh ấy là bạn trai con."
Tần Diệc rơi vào trong trầm mặc.
Hà Liêu Tinh nghiêng đầu nhìn bác, nở nụ cười với bác, trấn an nói: "Cũng như con trai dì bất kể thi thế nào, cậu ấy cũng mãi mãi là con trai dì.
Thật ra không nhất thiết phải tạo áp lực lớn như vậy cho bản thân hoặc là cậu ấy đâu ạ, không có bất kỳ một lần thi nào có thể quyết định cả một đời người, thoải mái thôi."
—— thoải mái.
Tần Diệc sống bốn mươi năm, lần đầu tiên được một đứa bé an ủi như vậy.
Cái cảm giác này thật sự rất quái dị, lý luận của đối phương cũng hoàn toàn kỳ cục.
Tần Diệc lẳng lặng hỏi: "Nghe có vẻ như bạn trai con thành tích không tốt?"
Hà Liêu Tinh lắc đầu một cái, bên môi hiện lên một tia cười: "Bạn trai con là nhất khối."
"Oa." Tần Diệc phối hợp hô khẽ, "Bạn trai con thật là giỏi nhỉ."
"Dĩ nhiên rồi ạ." Vừa nhắc tới Bùi Túc, Hà Liêu Tinh nhất thời không ngừng máy hát nổi, trong giọng nói còn mang theo kiêu ngạo nho nhỏ, "Anh ấy không chỉ có thành tích tốt, lại còn biết nấu cơm, tính cách cũng tốt, đặc biệt kiên nhẫn."
Thành tích tốt, bác đồng ý.
Biết nấu cơm...!Bùi Túc đã cực kỳ lâu không nấu cơm cho họ, nó thế mà nhanh như vậy đã nấu cơm cho người yêu ăn?
Tính cách tốt, có kiên nhẫn...!ăn nói vô căn cứ.
Nếu như không phải xác nhận người trước mắt này quả thật giống y như đúc ảnh của bạn trai nhỏ Bùi Túc, Tần Diệc suýt chút nữa muốn cho là người này đang nói hưu nói vượn.
Hoặc là, Bùi Túc đi Xuân Thành một chuyến, bị người bắt mất, hoàn toàn thoát thai hoán cốt.
Nhớ tới ngày hôm qua Bùi Túc lạnh lùng lãnh đạm đối chọi gay gắt với họ, Tần Diệc hơi sững sờ: "Tình cảm của các con rất tốt nhỉ."
Hà Liêu Tinh lại lộ ra nụ cười hơi thẹn thùng kia: "Dạ, anh ấy nói rất thích con, con cũng rất thích anh ấy."
Từ trong giọng nói là có thể nghe ra được đang ở trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt keo sơn.
Tần Diệc một lần nữa nhớ tới bóng lưng lạnh lùng lúc Bùi Túc rời khỏi nhà hôm qua, bỗng nhiên cảm thấy bị phân biệt đối xử.
Bùi Túc khi còn bé rất vui vẻ, lại là bọn họ một tay nuôi nấng, rất bám họ, đặc biệt là có quan hệ tốt nhất với Tần Diệc, lúc ra ngoài người khác hỏi bé thích ai nhất, bé nhất định trả lời là mẹ.
Khi đó bác có bao nhiêu kiêu ngạo vui mừng, cảm giác hụt hẫng bây giờ lại lớn bấy nhiêu.
Không tự chủ được, giọng Tần Diệc có một chút chua xót khó mà nhận ra: "Các con bây giờ còn rất trẻ, tình cảm giống như là một khúc củi trôi trên sống, nói không chừng một cơn sóng đánh tới là lật thuyền."
Hà Liêu Tinh không chút suy nghĩ: "Làm sao dì biết tình yêu của tụi con là củi trôi sông, mà không phải là một con thuyền lớn?"
Tần Diệc bị nghẹn, lùi một bước để tiến hai bước, đưa ra một vấn đề vô cùng thực tế: "Con thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, hẳn là yêu sớm? Con có nghĩ tới lỡ như cha mẹ hai bên không đồng ý không?"
Đây đúng là một vấn đề.
Quả nhiên, sau khi bác đưa ra vấn đề này, Hà Liêu Tinh rơi vào trầm mặc, Tần Diệc rốt cuộc cũng có được sự thỏa mãn vi diệu, cứ như trong một buổi đối thoại liên tục bại lui, bác rốt cuộc cũng hòa một trận.
Khóe miệng bác còn chưa kịp vung lên, Hà Liêu Tinh lại thản nhiên nói: "Thời đại này không thịnh hành hôn nhân sắp đặt, không có lẽ nào mà họ có tư cách yêu đương tự do, tụi con quen nhau còn phải để họ hài lòng, vậy thì quá vô lý rồi."
Nói đoạn, cậu nghiêng đầu nhìn, thành khẩn mà nghiêm túc: "Dì ơi, nhìn dì có khí chất như vậy, nhất định là một người tu dưỡng sâu sắc.
Nếu như con trai dì có thích ai, dì sẽ vô lý bạo ngược làm kẻ ác đi ngăn cản họ ạ?"
Tần Diệc:......
Mỉm cười còn chưa kịp thành hình kia cứ vậy cứng ở khóe miệng.
Có khí chất, có tu dưỡng...!trước tiên phát phiếu người tốt, bác còn có thể nói cái gì khác?
Tần Diệc vạn vạn không nghĩ tới chính mình lại có một ngày lật xe trên tay một cậu nhóc.
Trầm mặc vài giây, bác mỉm cười nói: "Dì là một người rất dân chủ."
"Con vừa nhìn thấy dì đã thấy dì là người tốt, hi vọng cha mẹ người yêu con cũng thông tình đạt lý như dì." Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút, thở dài, "Chỉ là phía cha mẹ con không dễ lắm."
Bùi Túc đối với Tần Diệc quả thực là trân bảo hoàn mỹ nhất trên đời, vừa nghe lời này, thoáng chốc ngồi không yên.
Phía cha mẹ thằng bé không dễ lắm? Dựa vào cái gì?
Bùi Túc tốt như vậy, bọn họ lại không hài lòng? Họ muốn lên trời à??
Tần Diệc nhịn không được: "...!Bạn trai con ưu tú như vậy, cha mẹ con lại có thể không hài lòng?"
"Dạ." Hà Liêu Tinh bắt đầu ưu thương, cậu chống cằm dưới, rơi vào lo lắng về tương lai của mình và Bùi Túc, "Họ thấy tìm bạn trai quá tốt cũng không hay, con không biết nên làm thế nào cho phải, có thể là sau này chỉ có thể yêu đương ngầm với Bùi Túc."
Cái quỷ gì??
Yêu đương ngầm??? Bùi Túc thế mà lại trở thành sự tồn tại không thấy được ánh sáng???
Tần Diệc bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực lớn, thiếu chút nữa hô hấp cũng không thuận.
Bùi Túc, con trai quý giá nhất của bác, từ nhỏ ngàn người nâng niu vạn người theo đuổi, chưa từng chịu chút khổ cực nào, không biết bao nhiêu người khóc lóc cầu nó nhìn thêm một lần nó cũng không nhìn, không nghĩ tới lúc này tìm bạn trai, thế mà lại lưu lạc đến mức như vậy??
Tần Diệc thiếu chút nữa muốn lắc cổ Hà Liêu Tinh hỏi tại sao, nhưng tàn dư lý trí ngăn hành vi của bác lại.
Hoang đường, quá hoang đường! Nếu như cha mẹ Hà Liêu Tinh có ở hiện trường, bác phải đi tranh luận một trận với họ!
Tần Diệc cắn răng mỉm cười: "Vậy cha mẹ con...!thật là đặc biệt."
Hà Liêu Tinh rất tán thành gật đầu: "Nhưng mà con đã nghĩ rõ rồi, nếu lỡ mà hai đứa con có thảm như lời dì nói vậy, con sẽ dẫn Bùi Túc chạy trốn."
Chớp mắt này Tần Diệc thiếu chút nữa không quản được biểu cảm long trời lở đất trên mặt mình:......!???
Chờ chút, bác nghe lầm à? Bác nghe lầm đúng không!
Người này không chỉ muốn giấu Bùi Túc đem đi yêu đương ngầm, còn muốn bắt cóc nó???
Trời ạ, trên thế giới vì sao lại có người đáng sợ như thế! Xuân Thành toàn là dân buôn người à??
Tần Diệc cảm thấy đời này kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn nhất từng gặp phải chính là hôm nay.
"Hơn nữa, " Hà Liêu Tinh như có điều suy nghĩ nói, "Bùi Túc cũng đồng ý, con cảm thấy bọn con không đến nỗi chết đói đâu, con sẽ cố gắng nuôi anh ấy."
Tần Diệc:......
...!Cả chuyện này, Bùi Túc thế mà cũng có thể đồng ý?? IQ của nó là 150 thật à?
Tần Diệc bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức bắt đầu hoảng hốt, thậm chí bắt đầu hoang mang.
"Vậy các con thật sự là..." Tần Diệc xoa xoa mi tâm mà nói, "Tình cảm vàng son."
Hà Liêu Tinh cười lên hai tiếng: "Cũng được ạ, bọn con dự định đi một bước tính một bước."
Nói nhiều lời như vậy, Tần Diệc chỉ cảm thấy câu đi một bước tính một bước này là sự uy hiếp âm thầm với bác, tim bác cũng theo câu nói này mà run rẩy.
Cuối cùng, trước khi khả năng chịu đựng của bác đạt đến cực hạn, cửa lớn đóng chặt mở ra, các thí sinh nối đuôi tuôn ra, người nhà dồn dập tiến ra đón.
Những thí sinh này Hà Liêu Tinh không quen bất cứ ai, cậu chờ Bùi Túc đi ra, mà người đã sắp đi hết cậu cũng không thấy.
Tần Diệc cũng đứng bên cạnh cậu đợi.
Hà Liêu Tinh chú ý tới bác: "Dì ơi, dì không thấy con trai dì ạ?"
Cậu không thấy bạn trai cậu, dì này sao lại không gặp được con trai dì?
Tần Diệc miễn cưỡng duy trì nụ cười mỉm khéo léo: "Không."
Hà Liêu Tinh cảm thấy kỳ quái, chờ thí sinh đều đã đi gần hết, lúc giám thị chuẩn bị đóng cửa, Hà Liêu Tinh tiến lên một bước: "Chào thầy, em muốn hỏi một chút, tất cả thí sinh đều đã ra ngoài ạ?"
Giám thị liếc nhìn cậu một cái, dừng động tác đóng cửa lại: "Đúng vậy."
Hà Liêu Tinh từ khe cửa nhìn vào bên trong: "Nhưng mà em không thấy bạn em đâu."
Trong trường thi trống rỗng, ngoại trừ bàn ghế, không có gì cả.
Giám thị khép cửa lại hỏi: "Bạn trò tên là gì?"
Hà Liêu Tinh: "Bùi Túc."
Cái tên Bùi Túc này cũng khiến người khác phải khắc sâu ấn tượng, làm bài rất nhanh thì không nói đi, lại còn nộp bài sớm, người trong toàn trường thi đều biết y.
Giám thị khó hiểu nói: "Trò thật sự là bạn trò ấy?"
Hà Liêu Tinh gật gật đầu.
"Trò ấy thi xong từ sớm rồi." Giám khảo đưa tay về phía phòng họp ở đối diện, "Trò ấy thi vào buổi sáng, ở bên kia, thi xong về ngay."
Không nghĩ tới đợi ba giờ, kết quả cậu thế mà lại nhớ sai giờ?
Hà Liêu Tinh lấy điện thoại ra mở lịch thi giáo viên phát...!phát hiện thật sự là nhìn lầm rồi.
"Em cảm ơn ạ."
Hà Liêu Tinh quay người, kéo rương hành lý, đưa tay cầm bánh kem nhỏ, chuẩn bị đi tìm Bùi Túc.
Không nghĩ tới Tần Diệc cũng trầm mặc cùng cậu đồng thời xoay người rời đi.
Hà Liêu Tinh kỳ quái lia mắt nhìn bác một cái: "Dì ơi, dì không đợi con trai dì à?"
Tần Diệc ngơ ngác nói: "Dì hình như cũng nhớ nhầm giờ."
Vậy quả là khéo.
Hà Liêu Tinh cũng không nghĩ nhiều: "Con phát hiện mình có duyên thật đó, đầu tiên là cùng nhau chờ, lại cùng nhau phát hiện mình nhớ nhầm giờ, con nói chuyện với dì rất là vui,"
Nhưng bác cùng cậu nói chuyện lại không vui chút nào.
"Rất có duyên." Tần Diệc mỉm cười nói, "Nói không chừng sau này còn có cơ hội gặp mặt."
Hai người đi tới trước thang máy, Hà Liêu Tinh cười ha ha: "Hẳn là không đâu, bạn trai con chỉ có lần thi này thôi."
Cậu lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Bùi Túc, liếc nhìn Tần Diệc, hỏi: "Dì ơi, dì xuống hay lên lầu?"
Tần Diệc: "Dì xuống lầu."
Hà Liêu Tinh đưa tay giúp bác ấn nút hướng xuống phía dưới, lại ấn nút hướng lên trên của một thang máy khác, tiện tay gọi cho Bùi Túc.
Điện thoại reo vài giây đã được nhận, đầu kia là giọng mang âm khàn khàn của Bùi Túc: "Tinh?"
"Em nghe nói hôm nay là sinh nhật anh." Hà Liêu Tinh muốn cho Bùi Túc một niềm vui bất ngờ, giả vờ không thèm để tâm, "Biết đột nhiên quá, không có chuẩn bị quà cho anh, chỉ có thể gọi điện nói một câu sinh nhật vui vẻ cho anh nghe, anh nhận tạm."
Thang máy đi xuống chậm rãi hạ xuống từ lầu mười ba.
Tần Diệc đứng gần cậu, trong lúc lơ đãng nghe thấy âm thanh mang nụ cười của Bùi Túc từ trong điện thoại truyền đến: "Không sao cả, anh rất vui."
Đối phương không làm gì, chỉ là gọi điện thoại nói một câu sinh nhật vui vẻ với nó, nó vui ngay? Còn cười nói chuyện với thằng bé?
Sáng nay lúc bọn họ chuẩn bị quà cho Bùi Túc, giao cho quản gia đưa đến phòng Bùi Túc, được tổng cộng một chữ vâng.
Tần Diệc mặt mày phức tạp, trái tim như là ngâm trong một hũ giấm chua.
Thang máy đi xuống đến tầng thứ chín, keng một tiếng mở ra, Tần Diệc chậm rãi đi vào.
Cửa thang máy từ từ khép lại, trong nháy mắt hợp lại, cảnh bác thấy cuối cùng là nụ cười không sao giấu được trên mặt cậu trai, đuôi mày khóe mắt đều trở nên dịu dàng.
Không biết sao, Tần Diệc nhớ đến lần đầu tiên mình và Bùi Thanh gặp mặt.
Chàng trai mặc sơ-mi quần dài, trên lưng là túi một quai màu đen đi bên thảm cỏ, thiếu nữ mặc váy sợi bông thả diều trên sân tập, thử rất nhiều lần cũng không bay lên được, rốt cuộc lần này có xu thế bay lên, cô vừa nhìn chăm chăm vào con diêu vừa chạy.
Diêu càng thả càng cao, thiếu nữ cười vui vẻ, không nghĩ tới lùi về sau liền va vào lồng ngực đối phương.
Ngày đấy tháng bảy, cây xanh tươi tốt, trên sân có người đang thổi bong bong, bảy màu sặc sỡ, lúm đồng tiền của cô ánh vào mắt chàng trai, tựa như tranh vẽ.
Tình cảm của người trẻ tuổi, dốc hết tất cả tốt đẹp, chỉ để oanh liệt bừng lên một lần.
Liếc mắt một lần, kinh tâm động phách, một ánh nhìn, chính là dấu ấn cả đời.
Sau đó cô nhận được thư tình của anh, quá ngắn, chỉ một câu: Động tâm trên đời, bất quá là chè thanh mai trong bát sứ trắng giữa mùa hè, đá đông leng keng va vào thành bát.
Thời gian qua đi nhiều năm, rõ ràng là thời gian bất đồng, địa điểm bất đồng, người bất đồng.
Bác thế nhưng lại một lần nữa từ ở nơi người khác, nhìn thấy mối tình đầu thuần túy nhất, trong sáng tựa như trăng trên trời, sương dưới đất.
Một đời động lòng nhất chỉ đến như thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...