Trên sân tập náo nhiệt như là ăn Tết, bên phía lớp Một cổ vũ vô cùng sôi nổi, lớp Năm không cam lòng yếu thế, giống như phía đối diện, cũng rống lên.
Ngô Khởi chạy ngang mặt lớp Năm, luôn có thể dấy lên một làn sóng, cứ như gã là một siêu sao nào đó.
Điều này khiến cho gã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lòng hư vinh phồng lên đến độ bành trướng.
Một nghìn rưỡi mét, gần tương đương với bốn vòng, thử thách của chạy cự li dài không chỉ là tốc độ, còn có sức bền và sự kiên trì.
Lần đầu tiên Ngô Khởi nhìn thấy Hà Liêu Tinh đã cảm thấy đứa này không mạnh, tay chân nhỏ nhắn, ngoại trừ mặt thật sự là không có chỗ nào khác nhìn được, chờ đến lúc thật sự lên đường chạy quả nhiên là thế.
—— Hà Liêu Tinh tuy rằng rất nỗ lực, nhưng cậu vẫn ở cuối hàng.
Hơn nữa chẳng được bao lâu, tốc độ của cậu ngày càng chậm, cứ như thể lực không ăn thua được gì, trên trán rỉ ra một lớp mồ hôi mịn.
Ngô Khởi chờ đúng thời cơ, vào thời điểm đi ngang khúc cua, chạy đến bên người cậu, dựa vào động tác vung tay, giữa ngón tay trồi ra một ánh sáng lạnh lẽo, tia sáng lạnh sắc đột nhiên va về phía cánh tay Hà Liêu Tinh!
Hà Liêu Tinh tựa như phát hiện, nện bước loạn một cái, tránh thoát lưỡi dao, mà lại suýt nữa khiến bản thân vấp ngã, cả người nhìn qua hơi hoảng loạn.
Ngô Khởi trong lòng cười lạnh một tiếng, chỉ mỗi thực lực thế này, loại gà yếu nhớt này, lúc trước lại còn dám dọa dẫm? Ai cho cậu ta dũng khí? Thật sự là không biết tốt xấu.
Gã tiếp tục giữ vững tốc độ chạy đều đặn, từ từ lắc lư, không nhanh không chậm theo sau Hà Liêu Tinh, loại thủ đoạn này gã dùng quen rồi, gã biết sau khi mình lộ lưỡi dao ra, sẽ ở một mức độ nào đó gây áp lực trong lòng đối phương, mà gã lại ở gần Hà Liêu Tinh như vậy, Hà Liêu Tinh sẽ càng thêm sợ gã sắp đâm tới.
Đúng như dự đoán, Hà Liêu Tinh thỉnh thoảng liếc nhìn sang hướng gã, như là đang đề phòng gã.
Không chỉ Ngô Khởi, người lớp Một cũng phát hiện Hà Liêu Tinh kỳ lạ, mà tầm nhìn của họ có hạn, không thể biết nhìn toàn bộ hành trình chạy của Hà Liêu Tinh, cho nên chỉ nhìn ra Hà Liêu Tinh có vẻ đuối, chạy không nổi nữa.
Mà ở tình huống như vậy, Ngô Khởi vẫn luôn theo sát cậu, như là nhập vào bám theo sau.
Kết hợp với những kiểu chơi bẩn trước đó lớp Năm dùng, bọn họ không khỏi bắt đầu lo lắng.
"Ngô Khởi làm gì với Hà Liêu Tinh?"
"Hình như từ lúc chạy qua cua đã bắt đầu kỳ kỳ rồi!"
"Rõ ràng lúc mới vào trận còn ổn lắm, sao bỗng nhiên biến thành như vậy?"
"Đệt, con mẹ nó tao tức muốn chết rồi!"
Có người đã không nhịn được, đi tìm Lý Xuân Hoa, nói chuyện này với cô.
Còn có người muốn đi tìm trọng tài, đi tìm thầy cô phụ trách hội thao.
Bắt đầu từ thi tiếp sức, đến nhảy cao, cuối cùng là chạy cự li dài, lớp Năm không ngừng gây rối, tung hoành ngang dọc, lớp Một nhịn nữa thì có thể đi làm ninja rùa được rồi!
Cuộc đua đã được nửa chặng đường, ở lần thứ ba đi qua khúc ngoặt, Hà Liêu Tinh nện bước dài, vô cùng do dự, cậu nhìn về phía Ngô Khởi, ánh mắt mang theo một chút cảnh giác, như là một động vật nhỏ ở thế yếu đang nhìn kẻ săn mồi.
Ngô Khởi thoáng chốc suиɠ sướиɠ, có loại cảm giác có thể quyết định sinh tử của người khác, mà đối tượng có thể điều khiển là đại ca trường, nhiều người thích Hà Liêu Tinh như vậy, kɦoáı ƈảʍ của gã càng nồng, quả thật như là hút thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Dưới sự sai sử của du͙ƈ vọиɠ này, Ngô Khởi giở lại trò cũ, lần này lưỡi dao trong tay nhanh hơn ác hơn mà đâm về hướng Hà Liêu Tinh!
Khúc cua vốn là một nơi dễ mất khống chế khuynh hướng thân thể, động tác này của gã thuận quán tính mà làm, không ai thấy có gì không đúng.
Mắt thấy lưỡi dao kia sắp đâm tới Hà Liêu Tinh, người Hà Liêu Tinh bỗng nhiên dùng một góc độ linh hoạt đến khó mà tin nổi xoay qua chỗ khác, chợt mạnh mẽ chạy về phía trước hai bước, vượt qua Ngô Khởi!
Mà Ngô Khởi vì quán tính trên người, dùng sức quá mạnh, té thẳng xuống!
Trong giây lát té xuống, Ngô Khởi nhìn thấy Hà Liêu Tinh mà gã cho là yếu đuối cực kỳ dựng thẳng ngón giữa lên với gã, đoạn chạy đi.
Ngô Khởi thoáng chốc đã rõ mình bị đùa giỡn, tất cả lúc nãy đều là người ta diễn ra!
Hành động lớn như vậy, không ai không thấy, trọng tài và thầy cô chú ý tới phía này, cho là Ngô Khởi xảy ra chuyện gì bất ngờ, lập tức chạy đến nâng gã dậy, hỏi gã có sao không.
Trước mặt toàn trường ngã dập mặt, Ngô Khởi cảm thấy mặt mũi đời này của mình đều mất sạch, gã nghiêng ngả, miễn cưỡng nở nụ cười, nói không có việc gì, sau đó muốn lén lút giấu lưỡi dao đi.
Mà còn chưa kịp, ngang trời duỗi ra một cánh tay chuẩn xác nắm lấy cổ tay gã, giật mạnh ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Em báo cáo có người cạnh tranh tiêu cực, dùng cách phương hại thân thể các vận động viên khác để đạt được thứ hạng."
Sắc mặt Ngô Khởi nhất thời trắng toát, muốn biện giải, thế nhưng lưỡi dao chưa kịp vứt, trong lúc nóng ruột, kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Người lớp Một rầm rập xông tới, mồm năm miệng mười nói: "Em báo cáo lớp Năm ném đá giấu tay! Bọn em có chứng cứ! Bọn em đề nghị xóa tên lớp Năm khỏi hội thao lần này!"
Lý Xuân Hoa chân sau bị đám học trò mời vội vã chạy đến, khi tầm mắt cô rơi lên con dao kia, sắc mặt lập tức trở nên trầm trọng: "Cố ý làm hại không phải chuyện nhỏ, tôi yêu cầu lập tức tra rõ chuyện này, xem còn có bao nhiêu người mang theo vũ khí vào thi!"
Ngô Khởi cứ như vậy bị xóa tên khỏi cuộc thi này, vốn trận thi một nghìn mét rưỡi này cũng bị kêu dừng lại, nhưng đã hoàn thành hơn nửa, nếu như kêu dừng, cũng không công bằng với bốn người còn lại, vì vậy tiếp tục tranh tài.
Tất cả mọi người tham gia hoặc là không tham gia thi đấu, đều chú ý đến chuyện này, dồn dập nhìn về phía đường chạy.
Chỉ còn dư lại vòng cuối cùng.
Hà Liêu Tinh thua ba người còn lại cả nửa vòng, ở thời khắc sống còn thể lực gần như cạn kiệt, tỷ lệ có thể thắng của cậu gần như là số không.
Học sinh lớp Một không ôm hy vọng cậu có thể thắng, chỉ vào lúc Hà Liêu Tinh chạy ngang qua họ, hô lớn nói: "Tinh cố lên! Thua cũng không sao! Hết sức là tốt rồi!"
"Hoàn thành được là tuyệt lắm rồi! Cậu giỏi nhất!"
Tất cả mọi người cảm thấy Hà Liêu Tinh khẳng định sẽ vững vàng ngồi ở chỗ thứ nhất từ dưới lên —— mà không nghĩ tới, cậu thế mà lại từ từ tăng tốc.
Cuống họng dường như nổi lửa, hơi thở của Hà Liêu Tinh dồn dập, cảm giác đường đua không ngừng kéo dài dưới lòng bàn chân, mỗi một bước chạy, tim liền chầm chậm mà rõ ràng nở ra thắt lại một lần.
Cảnh tượng khiến người khó tin xuất hiện, Hà Liêu Tinh vượt qua người thứ ba, lại còn đang tăng tốc!
Từ từ, cậu vượt qua người thứ hai, sau đó ở thời điểm gần như đã dùng tận thể lực, dùng một bước chạy xa dẫn trước, vượt qua vạch đích đầu tiên!
Lớp Một liên hoàn kêu đậu xanh ơi, trào ra tiến lên, muốn ôm lấy Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh cả người xụi lơ, bên tai toàn bộ là những tiếng ong ong vang dội, trong nháy mắt mới vừa bước qua vạch đích, cậu liền theo bản năng ngã vật xuống, mà chợt được một đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy, ôm vào trong ngực.
Bùi Túc đưa tay ôn cậu, chất dẫn dụ mùi biển nông nhẹ bao tới, vô cùng mềm dịu, mang theo ý động viên.
Khương Nham đưa một bình đường glu-cô tới, Bùi Túc nhận lấy, vặn nắp ra, đút đến bên mép Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh uống hai ngụm, mới vừa chạy cự li dài xong, hơi thở rất không ổn định, cậu ngước mắt nhìn về phía Bùi Túc, khẽ mỉm cười với y: "Mình...!không có đánh nhau."
Bùi Túc không nói nên lời, trái tim như bị tơ nhện quấn quanh từng vòng, hóa thành một vũng nước.
Hà Liêu Tinh ngẩng đầu, đáy mắt dường như được nước tẩy qua, âm cuối kéo dài: "Có phải mình rất ngoan không?"
Bùi Túc đưa tay xoa nhẹ tóc cậu: "Ừ, Tinh ngoan nhất."
Hà Liêu Tinh nở nụ cười với y, sạch sẽ mà thuần khiết.
Đại đội lớp Một tất cả đều xông tới, từng người từng người như điên rồi, từ rất xa bắt đầu rít gào: "Trời má phản công chất chơi! Đỉnh của chóp!"
"A a a a a a Anh Tinh trâu bò! Cả thế này mà cũng thắng được, con mẹ nó sao anh đỉnh vậy!"
"A a a a a a a ngoài hét ra tao hết biết làm gì rồi a a a a a a!"
Hà Liêu Tinh bị cả lớp vây quanh, hoan hô, rít gào, lúc này bất kể là từ ngữ từ cũng khó mà miêu tả được tâm trạng của họ, vốn là vững vàng thua cuộc đột nhiên lội ngược dòng, trong tình huống lớp Năm kéo chân họ nhiều như vậy, lại còn có thể đảo ngược lại nhiều như vậy, lúc này họ cảm thấy tất cả mọi oan ức lúc trước chịu đựng đều không đáng nhắc tới!
.
.
Trong văn phòng, thầy chủ nhiệm trường lần thứ hai rơi vào hoàn cảnh sứt đầu mẻ trán.
Ngô Khởi bị mang tới văn phòng, ngoài ra, còn có những học sinh vi phạm khác, tất cả đều bị rất nhiều cặp mắt nhìn theo, lại bất ngờ làm sao, tất cả đều là lớp Năm.
Chuyện này thẩm tra cũng không phức tạp gì, đều là ân oán cá nhân, thầy chủ nhiệm hỏi ra, đều có liên quan đến Hà Liêu Tinh.
Bốn người bốn miệng, blabla kể ra đều dính tới chuyện nói xấu Hà Liêu Tinh, cứ như con nít đi ăn vạ, liều mạng viện cớ cho hành vi của chính mình.
Kỳ thật nào có lý do gì hợp lý, đơn giản là mầm họa ẩn giấu từ trước, An Hoài là người của lớp Năm, tuy rằng gã làm sai, nhưng gã bước lên trên bục, làm mất mặt của có thể là cả lớp Năm, khi đó học trò trong lớp Năm liền bắt đầu sinh lòng bất mãn với Hà Liêu Tinh.
Thêm vào sự kiện Trần Dạ, Trần Dạ mỗi ngày quái gở trên lớp châm chọc khiêu khích Hà Liêu Tinh, bọn học sinh tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Sau khi thi lớp nào thi tốt sẽ có tiền thưởng, thế nhưng không còn nữa, đó là lỗi của Hà Liêu Tinh, thành tích của lớp Năm đi xuống, đó là lỗi của Hà Liêu Tinh, lớp Năm bị phê bình về vấn đề kỷ luật và vệ sinh, cũng là lỗi của Hà Liêu Tinh.
Bọn họ cảm thấy tất cả đều là lỗi của Hà Liêu Tinh!
Chán ghét tích lũy từng chút một, biến thành thù hận trong xương, cho nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Người của lớp Năm cảm thấy bản thân mình oan ức cực kỳ, bọn họ cảm thấy mình căn bản không phải đứng ở chỗ này, cũng không phải bị phạt.
Thầy chủ nhiệm trường nhìn họ là thấy phiền lòng, cảm thấy họ cực kỳ ấu trĩ: "Nhân chứng vật chứng đều có, các trò quay về viết kiểm điểm ba nghìn chữ, ngẫm lại kĩ càng hành vi của chính mình."
Đứa nào đứa nấy rốt cuộc là nghĩ thế nào? Dám dùng vũ khí với bạn học! Quả thật là điên rồi!
Nếu như thầy nhớ không lầm, hình như lần trước An Hoài nọ cũng dùng dao với Hà Liêu Tinh?
Đám người này bán sỉ một rương dao chuẩn bị dùng với Hà Liêu Tinh?
Quả thực hoang đường! Không thể nói lý!
Thầy xử phạt xong, tầm mắt liếc nhìn Bùi Túc ngồi một bên, âm thanh mềm xuống: "Bạn Bùi Túc, trò còn có ý kiến gì không?"
Thầy biết Bùi Túc không dễ chọc, trải qua lần tiếp được điện thoại của trưởng cục công an trước đó, thầy càng rõ ràng điểm này.
Thầy thật sự sợ ông lớn này bất đồng quan điểm liền làm lớn chuyện, như thế nhất định sẽ lên mục tin tức xã hội, đến lúc đó toàn bộ danh dự của Nhất Trung sẽ bay hết.
Bùi Túc đang hờ hững thưởng thức bình ngọc trong tay, nghe vậy, nhẹ nhàng nâng con người: "Em viết kiểm điểm ba nghìn chữ, có phải là em cũng có thể đâm bọn họ một dao không?"
Ngô Khởi đỏ mặt biện giải: "Không phải là chưa đâm trúng à? Mày tính toán chi li làm gì? Mọi người đều là bạn học, sao không thể thông cảm nhau?"
Bùi Túc cười lạnh.
Thầy chủ nhiệm trường đưa tay lau mặt, lần đầu tiên cảm thấy, lần chiêu sinh tới có nên bố trí kiểm tra IQ không.
Người như thế thật sự là thi vào Nhất Trung được à?
"Gan trời à, ở trong văn phòng mà ầm ĩ cái gì?" Thầy chủ nhiệm trừng đối phương một cái, "Mỗi người các trò sẽ bị phạm nặng, đình chỉ học một tuần, viết kiểm điểm tám nghìn chữ!"
Ngô Khởi không thể ngăn được trợn mắt lên: "Thầy —— "
Gã không thể tin được một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của người kia, mà lại có thể tăng hình phạt lên gấp đôi.
Bùi Túc này rốt cuộc là lai lịch gì?
Gã gần như tức điên!
Thầy chủ nhiệm nói một câu im miệng, lần thứ hai nhìn về phía Bùi Túc, có ý riêng: "Thầy cảm thấy lần phạt này đã dạy dỗ được tụi nó rồi."
"Chỉ mong." Bùi Túc thả bình ngọc đã xem xét xuống, đứng dậy, giọng điệu lạnh nhạt, "Lần tới còn dám, sẽ không dễ như vậy."
Chất dẫn dụ mạnh mẽ trong nháy mắt tràn ra, áp đến bên từng người, khiến bốn người kia trong nháy mắt có ý muốn quỳ rạp xuống!
.
.
Điểm thi đấu buổi chiều cộng lại, đủ bỏ xa hạng hai mười mấy điểm, cuộc thi ngày mai hoàn toàn không cần quan tâm, một đường vẩy nước cũng có thể tùy tiện lấy được hạng nhất.
Tuy rằng còn chưa được hạng nhất, Lý Xuân Hoa đã sớm đặt căn tin, nói muốn mời mọi người ăn cơm.
Hơn nữa lần mời cơm này, cô tự mình xuống bếp.
Lớp Một tất cả đều cực kỳ hưng phấn, lúc này càng thấy như đang ăn Tết, các bạn nữ sôi nổi chen trong bếp làm trợ thủ cho cô giáo.
Các bạn nam rửa đồ ăn, mua đồ nguội, toàn bộ lầu hai hôm nay đều là của họ, tùy tiện muốn làm gì cũng được.
"Cô Lý, hôm nay tụi em đỉnh lắm đúng không?" Một bạn nữ vừa sơ chế thực phẩm, vừa không nhịn được hỏi.
Học trò lớp Một thân thiết với Lý Xuân Hoa, xem Lý Xuân Hoa như chị hai của bản thân, những thứ thân mật đều có thể tán gẫu.
Lý Xuân Hoa đang nấu chè hạt sen nấm tuyết, một tay cô đang cầm nắp xoong, thả gia vị vào bên trong, nghe vậy bật cười: "Các em đối với cô luôn luôn rất là đỉnh."
"Em đang nói là trong tình huống lớp Năm quấy rối." Bạn nữ mím môi, tức giận bất bình, "Lớp Năm thật sự xấu tính, bản thân không thắng được, cũng không cho người khác thắng."
Cô bé vừa nói xong, những người còn lại liền hùa vào, mắt thấy sắp biến thành khẩu chiến thảo phạt lớp Năm, Lý Xuân Hoa nhẹ giọng chen vào: "Lớp Năm sắp đổi chủ nhiệm rồi."
"Vừa khéo luôn đấy?"
"Nên đổi sớm đi kìa! Lớp bọn họ đều xấu xa bẩn tính, chung với một cô giáo như vậy, có thể học được cái gì chứ?"
"Không thích cô Trần, thành tích ai tốt cổ thích người đấy, quá là thiên vị."
"Cô ấy thật ra cũng tội nghiệp." Lý Xuân Hoa để nắp lại, chỉnh núm vặn đến mức lửa nhỏ, từ từ đun nấu, "Cô ấy ly hôn, con nhỏ chê cô ấy nghèo, đi theo chồng trước, Omega bị ký hiệu rồi như cô ấy, coi như là xóa ký hiệu, cũng rất khó tái hôn, cho nên chỉ có thể phấn đấu trên sự nghiệp."
Mùi thơm thức ăn chín chậm rãi lan trong bếp, đó là hương vị thịt kho tàu.
Lý Xuân Hoa đi đến trước một cái nồi khác, mở nắp xoong ra, lấy xẻng cơm đảo xào mấy lần, hương vị càng nồng.
Có người à lên thật dài.
"Vậy cũng đáng đời cổ." Có người kiên trì nói, "Ác hữu ác báo, ai bảo cổ lớn lối kiêu căng như vậy? Cũng đâu phải thời Thanh đâu, tư tưởng của cổ cổ hủ như thời xưa, cảm thấy giáo viên cao hơn hẳn học sinh, bây giờ mất chức, cũng là cổ gieo gió gặt bão."
"Nói đúng á, mình vẫn thấy hả hê trong lòng, không biết nhận lớp Năm sẽ là thầy cô nào, hi vọng có thể dẫn dắt lớp Năm tốt lên."
"Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng." Lý Xuân Hoa thu mắt, trút thịt kho tàu ra, để lên dĩa, đặt sang một bên, "Cô ấy làm sai, tự nhiên sẽ phải trả giá vì hành vi của mình, nhưng chúng ta đừng phủ nhận mọi thứ của cô ấy, cảm thấy một sợi tóc của cô ấy cũng xấu, trên thế giới không có ai cả người đều là khuyết điểm."
Đám học trò chốc lát im lặng, lúng ta lúng túng không biết nên nói gì.
Lý Xuân Hoa nở nụ cười với các cô bé, vô cùng dịu dàng: "Cho nên, nói đáng đời, hả hê trong lòng, hai từ này bất kể là với ai cũng không thích hợp dùng, cô ấy cũng đã từng là cô giáo tốt, cũng đã dẫn dắt học trò giỏi.
Bây giờ cô ấy đương nhiên không đáng được tôn kính, nhưng cái gì ra cái đó."
Đám học trò như hiểu như không mà gật gật đầu.
Tuổi thiếu niên yêu hận đều rất đơn giản, ghét một người, hận không thể đối địch với cả thế giới, thích một người, hận không thể mang cả thế giới của mình cho người nọ.
Nhưng chỉ có sau khi lớn lên mới hiểu, yêu hận là thứ cực kỳ phức tạp, như một mớ hỗn độn, không thể có tình yêu thuần túy, không thể có hận thù thuần túy.
Cho nên thời niên thiếu thích một người, đó là chuyện cả đời, ở bên nhau, là một đoạn giai thoại, sau khi chia tay, là ánh trăng sáng khắc trong lòng.
Khu dùng cơm, Hà Liêu Tinh đang ngồi trước bàn gói bánh cảo, Tần Thư nói cậu ta biết gói, vô cùng phấn khởi dạy họ, còn dạy họ cách nắn viền hoa.
Sau khi thất bại hai cái, bánh cảo thứ ba của Hà Liêu Tinh cũng ra hình ra dạng, ít nhất có thể ngoan cường mà đứng dáng.
Trái lại Mai Thái, nhóc đối xử với bánh cảo như đối xử với trân bảo, nâng trong tay sợ tan, ngón tay thô to không biết nên đặt đâu, gói một cái bánh cảo như giỡn xiếc, lại gói ra không thể nhìn nổi, chỉ nằm được thôi.
Mai Thái nhìn đáp án tiêu chuẩn của Tần Thư, lại nhìn nhìn bài tập ưu tú của Hà Liêu Tinh, rất là giận dữ: "Tại sao!"
Nhóc tại sao làm cái này cái kia đều không được!
"Nhất định không phải do mình!" Mai Thái bắt đầu ụp nồi, "Vỏ bánh cảo quá mỏng, thịt nhân bánh không chuẩn bị kĩ, đúng rồi sao không thấy Bùi Túc? Nói không chừng cậu ấy gói còn kém hơn mình đấy."
Bùi Túc hẳn là người nấu ăn giỏi nhất trong bốn người họ.
Hà Liêu Tinh không muốn đả kích nhóc, ghé sát vào ở khoảng cách gần chỉ Mai Thái gói bánh cảo.
Cách dạy tay dắt tay cuối cùng cũng coi như đưa đến một chút hiệu quả, bánh cảo Mai Thái gói ra có thể đứng được.
Hà Liêu Tinh thành công rút lui, vừa định lùi lại, bỗng nhiên một luồng chất dẫn dụ mạnh mẽ kéo tới, áp tới trên người cậu.
Chỉ là nháy mắt ngắn ngủi, Hà Liêu Tinh như theo phản xạ có điều kiện căng người, thần kinh như bị kim châm, cậu đã được ký hiệu lâm thời, bây giờ lại lần thứ hai bị chất dẫn dụ của Alpha khác đàn áp, chỉ cảm thấy tuyến thể dường như bị xé ra.
Chất dẫn dụ như thủy triều cấp tốc lui lại, cứ như chỉ là ảo giác của cậu.
Luồng chất dẫn dụ kia...!là mùi biển.
Hà Liêu Tinh giật mình sửng sốt một chút, nhìn bốn phía chung quanh, thấy nam sinh cùng lớp đều ở đây, trên tay ai nấy đều có việc, hoàn toàn không nhìn ra được rốt cuộc vừa rồi là ai, cậu bỏ bánh cảo xuống, nói muốn vào nhà vệ sinh.
Tần Thư và Mai Thái cũng không để ý, đáp một câu kêu cậu nhanh trở lại.
Hà Liêu Tinh chậm rãi đi xuống cầu thang, đi thẳng đến đầu cầu thang, xác nhận quanh đấy không có ai rồi, hơi thở cậu đang kiềm nén mới từ từ thả lỏng được.
...!Tuyến thể của cậu bị tổn thương nghiêm trọng, mặc dù đã chữa trị một chút, nhưng vẫn không so được với những Omega khỏe mạnh khác.
Nháy mắt kia, đau đến mức suýt nữa cậu rơi nước mắt.
...!Bán kính phóng thích chất dẫn dụ của Alpha chỉ có mười mét, người nọ là ai?
Cả lầu hai chỉ có lớp Một bọn họ, lầu môt căn bản không có ai, hội thao, có thể ra ngoài đều sẽ ra ngoài, không ai chọn đến căn tin.
Cho nên, hồn ma A thật ra lại là người lớp Một.
—— buồn nôn nhất chính là, hắn lại đang mô phỏng chất dẫn dụ của Bùi Túc.
Hà Liêu Tinh nương theo vách tường, đặt tay sau lưng, sắc mặt lần đầu tiên trở nên âm trầm.
Sau khi Bùi Túc ra khỏi văn phòng, trực tiếp đến căn tin, mới vừa vén rèm cửa cửa lớn nhà ăn ra, y liền nhìn thấy người đứng tựa lên vách tường ở đầu cầu thang đối diện cửa.
Sau lưng cậu trai là vách tường trắng như tuyết, ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ vuông rơi xuống, từ hàm dưới đến xương quai xanh cậu vẽ một đường mịn màng xinh đẹp, nửa bên má cậu rơi vào bóng tối, mi mắt buông xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Bùi Túc ngừng mấy giây, đi về phía cậu, có lẽ là có cảm giác trong lòng, thiếu niên ngẩng đầu nhìn sang đấy, vừa vặn nhìn thẳng lên y.
Một chớp mắt tiếp theo, Hà Liêu Tinh đứng thẳng người, đi tới y.
Khoảng cách ngắn ngủi vài bước, sau khi đứng lại trước mặt y, cậu nhẹ nhàng gọi y: "Bùi Túc."
Bùi Túc trực giác thấy xảy ra chuyện gì: "Ừ?"
Hà Liêu Tinh hô một câu xong, cũng không biết muốn nói gì, có lẽ chỉ đơn thuần muốn gọi tên y, có lẽ là muốn hỏi y đi đâu vậy, cũng có lẽ là muốn hỏi y có muốn ăn bánh cảo cậu gói không.
Còn chưa nghĩ ra nên nói câu nào, cậu vô thức nói: "Cậu muốn ôm mình một chút không?"
Bùi Túc yên lặng một lát, tiến lên một bước, đưa tay ôm cậu vào trong ngực..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...